Chương trước
Chương sau
Sau ngày thử lễ phục, Lăng Vi bị Lý Ý gọi đi chụp một bộ ảnh tĩnh (*),bộ phim truyền hình hồi năm trước cô tham gia sắp ra mắt, đã bắt đầu tuyên truyền rồi, Lý Ý tính nhân cơ hội lần này làm một đợt tuyên truyền cho Lăng Vi, làm tăng thêm độ nổi tiếng, dù sao fans trên Weibo của cô cũng chỉ mới mấy vạn người, còn là fans lần trước mua được.
[(*) Nguyên văn ngạnh chiếu “硬照”: là một thuật ngữ nhiếp ảnh, là chỉ chụp ảnh phẳng cho quảng cáo và tạp chí]
Đây là một bộ phim thần tượng, Lăng Vi diễn vai em gái của nam chính, cảnh quay trong phim cũng không phải rất nhiều, nhưng trang điểm xinh xắn đáng yêu, tính cách dịu dàng, tạo hình rất ngọt ngào, đây là vai diễn trước khi Lăng Vi sống lại, kỹ thuật diễn chắc chắn sẽ ngây ngô hơn rất nhiều, nhưng cũng sẽ giống với người thật.
Bởi vì có ký ức của đời trước, Lăng Vi biết sau khi bộ phim này được ra mắt thì sẽ khá nổi, cũng có thể nhân tiện nâng cao độ nổi tiếng của một vài vai phụ, chỉ tiếc đời trước người đại diện của cô là Triệu Như Ý, căn bản không coi trọng chuyện này, cho nên đã bỏ qua cơ hội lần này, bây giờ đổi thành Lý Ý, cô ấy cũng đã sớm giúp cô tính toán xong mọi thứ.
Vì bộ ảnh tĩnh này của Lăng Vi có phong cách hay thay đổi, có đáng yêu nghịch ngợm, cũng có thành thục quyến rũ, còn có đẹp trai phi giới tính, sau một ngày chụp ảnh, nhiếp ảnh gia thẳng thắn khen ngợi cô có thiên phú, có thể khống chế được các loại phong cách.
Trong đó có bộ chụp váy gợi cảm, nhiếp ảnh gia đề nghị làm ướt, tạo hình quyến rũ, Lăng Vi đã bị xối ướt toàn thân, sau đó cứ để người ướt đi trang điểm rồi vào trong phòng điều hòa chụp ảnh.
Chờ đến lúc buổi chiều rời khỏi studio, Lăng Vi đã bị chảy chút nước mũi, chờ đến buổi tối thì mới bắt đầu nóng lên, gọi điện thoại kêu Trần Tiểu Nhược mua cho cô vài viên thuốc giảm sốt, uống xong nửa ngày cũng không bớt nóng, làm Trần Tiểu Nhược sợ tới mức vội vàng nâng cô đến bệnh viện.
Ngày thường Lăng Vi rất ít khi phát sốt cảm mạo, nhưng mỗi lần bị bệnh là sẽ ào ào kéo tới, thế nào cũng phải đến bệnh viện chích mới có thể giảm được.
Hơn mười một giờ tối, đã gần đêm khuya, ở trong bệnh viện vẫn có người đến người đi, Lăng Vi đang ngồi truyền dịch trong phòng, uể oải ỉu xìu lật xem tin nhắn trong di động, Trần Tiểu Nhược mua cho cô một chén cháo trắng, cô cũng không muốn ăn chút nào.
Trần Tiểu Nhược dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô, ở bên cạnh xúi giục nói: “Hay là chị gửi tin nhắn cho ông chủ Tạ đi?”
Lăng Vi uể oải liếc nhìn cô một cái, lắc đầu nói: “Cũng sắp 12 giờ rồi, anh ấy cũng cần nghỉ ngơi.”
Trần Tiểu Nhược không cho là đúng: “Bây giờ còn có người trẻ tuổi ngủ trước 12 giờ sao?”
Lăng Vi:……
Trần Tiểu Nhược tiếp tục nói: “Có muốn đánh cuộc hay không, chị chỉ cần gửi một tin nhắn, ông chủ Tạ chắc chắn sẽ chạy đến ngay.”
Lăng Vi nhịn không được cong khóe môi lên, cười mắng: “Cái đồ quỷ này!”
Suy nghĩ một chút, Lăng Vi chụp một tấm mình bị ghim kim tiêm trên tay, sau đó gửi cho Tạ Thanh Nghiên, còn phối hợp với gương mặt vô cùng đáng thương.
Đợi một hồi cũng không thấy Tạ Thanh Nghiên trả lời, Lăng Vi có chút thất vọng, nói với Trần Tiểu Nhược: “Xem ra em đoán sai rồi.”
Trần Tiểu Nhược suy nghĩ, nói: “Có lẽ ông chủ Tạ không giống người trẻ tuổi bình thường, nói không chừng anh ấy đã lên giường ngủ từ sớm!”
Lăng Vi:……
Qua mười tới phút, di động của Lăng Vi đột nhiên vang lên, là Tạ Thanh Nghiên gọi video tới.
Lăng Vi lập tức tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng ngồi thẳng dậy nhận video.
Bên kia màn hình, Tạ Thanh Nghiên trần trụi nửa người trên cùng với một cái đầu tóc ướt nhẹp, trông giống như mới đi từ trong phòng tắm ra vậy, anh vừa lấy khăn lông lau tóc, vừa nói với Lăng Vi: “Sinh bệnh? Phát sốt?”
Lăng Vi gật gật đầu, khàn giọng nói: “Ban ngày xối nước lại bật điều hòa.”
Tạ Thanh Nghiên cố định điện thoại di động, dùng sức lấy khăn lông xoa xoa tóc, nói: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Bệnh viện Nhân Dân.”
“Chờ đó.” Anh bỏ lại hai chữ này xong liền đứng lên đi ra ngoài, thoát khỏi màn hình.
Ngay lúc anh đứng dậy, Lăng Vi nhìn thấy nửa người dưới của anh chỉ dùng một cái khăn lông tùy tiện quấn lại, mà theo động tác đứng dậy của anh, khăn lông trực tiếp rớt xuống, lộ ra vùng chữ V mê người cùng với một ít lông ở eo bụng.
Lăng Vi vốn đang phát sốt mà gương mặt đỏ bừng, bây giờ lại lập tức biến thành một quả cà chua đỏ ửng! Rõ ràng đối phương đã rời khỏi màn hình, nhưng cô vẫn che di động lại.
Trần Tiểu Nhược ở bên thấy phản ứng của cô thì có chút lo lắng hỏi: “Chị, mặt chị đỏ như vậy, có phải nhiệt độ cơ thể lại nóng lên hay không?”
“Không sao.” Lăng Vi thở yeutruyen.net sâu, lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa, đợi một hồi cũng thấy Tạ Thanh Nghiên đã mặc xong quần áo trở về cầm di động, thuận tiện hỏi cô một câu, “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”
Lăng Vi vẫn lắc đầu, “Không muốn ăn gì cả.”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Bây giờ em là người bệnh, tôi không ngại em làm nũng với tôi đâu, ví dụ như nói muốn ăn cháo tổ yến ở chỗ Chu tiện nhân chẳng hạn.”
“Trễ như vậy rồi chắc đã đóng cửa.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
“Tôi có thể gọi điện thoại kêu cậu ta sai đầu bếp làm, người bệnh là lớn nhất.”
“Hay thôi đi, chỗ của tôi cũng có cháo trắng, ăn chút cháo trắng là được rồi.”
Tạ Thanh Nghiên không có tắt video, Lăng Vi liền nhìn thấy anh đi thẳng ra khỏi phòng, tiến vào thang máy, đến bãi đỗ xe, lúc lên xe, anh đặt điện thoại di động ở bên cạnh, Lăng Vi cũng chỉ có thể nhìn thấy bàn tay đang để trên tay lái của anh, mà trên cái tay kia vẫn còn cột dây tơ hồng đỏ năm đồng một sợi, Lăng Vi cũng có một sợi. Mặc dù sợi dây kia rất rẻ, nhưng trong lòng hai người đều muốn đeo, không có ý muốn tháo xuống, Lăng Vi cũng chỉ tháo xuống lúc đóng phim, ngày thường đều sẽ đeo.
Chỉ là kiểu dáng của cái này có hơi thô, Lăng Vi suy nghĩ một hồi rồi chỉ vào sợi dây của trên tay mình, nhỏ giọng hỏi Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh: “Em biết đan dây đeo yeutruyen.net không? Làm đẹp hơn sợi dây này của chị một chút.”
Trần Tiểu Nhược nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Em không biết, nhưng trên mạng có dạy, học một chút là biết thôi.”
Có thể là vì nghe thấy bên cạnh cô có tiếng nói chuyện, Tạ Thanh Nghiên đang lái xe thì hỏi: “Bên cạnh là ai?”
Lăng Vi nói: “Là Tiểu Nhược đó.”
Vào buổi tối tình hình giao thông không đông đúc, cho nên mười mấy phút sau Tạ Thanh Nghiên cũng chạy tới bệnh viện, Trần Tiểu Nhược rất có ánh mắt, nói cho anh biết những điều cần chú ý xong liền vội vàng rời đi, cho hai người một không gian riêng.
“Sao không nằm ở trong phòng bệnh?” Nhìn thấy Lăng Vi ngồi ở trên sô pha nhỏ truyền dịch, lông mày của Tạ Thanh Nghiên nhăn lại thật sâu, có chút không vui.
“Tôi chỉ bị cảm nước mà thôi, không cần chiếm giường nằm, truyền hai chai là được rồi, nhanh lắm.” Lăng Vi không thèm để ý nói.
Có thể là do vội vàng ra cửa, cho nên Tạ Thanh Nghiên chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo thun cổ chữ V và một cái quần đùi, trên chân cũng hiếm khi mang giày xăng-̣đan, lại phối hợp với một mái tóc lộn xộn, đột nhiên có cảm giác y như một anh sinh viên vậy, ngồi ở bên cạnh Lăng Vi, hai người trông như một đôi tình nhân vườn trường vẫn chưa tốt nghiệp vậy.
“Nếu khó chịu thì dựa vào ghế ngủ một chút đi, để tôi coi chừng cái chai cho.”
Nhiệt độ của Lăng Vi vẫn chưa giảm hẳn, đầu vẫn hơi choáng, nghe anh nói như vậy, cũng nghiêng đầu dựa vào ghế. Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy lại cảm thấy cô dựa như vậy chắc chắn không thoải mái, cho nên nhỏ giọng đề nghị, “Tới ngồi trên đùi tôi đi, tôi ôm em ngủ.”
Đâu phải con nít đâu, còn muốn ôm ngủ, Lăng Vi mắng to ở trong lòng nhưng lại có hơi rục rịch, có thể là vì đang sinh bệnh, cho nên có thật sự có hơi muốn làm nũng với anh, vì thế nâng mí mắt lên nhìn anh, “Tôi rất nặng.”
Khóe miệng của Tạ Thanh Nghiên hiện lên một nụ cười nhạt, “Không sao, sức của tôi rất lớn.”
Lăng Vi phát hiện, hôm nay Tạ Thanh Nghiên thiếu đi vẻ không đứng đắn của ngày thường, cả người trông rất dịu dàng, làm cô đang sinh bệnh không tự giác mà càng muốn ỷ lại vào anh.
Vì thế không do dự nữa, Lăng Vi đứng dậy đi qua, ngồi lên trên đùi của anh, Tạ Thanh Nghiên lại điều chỉnh tư thế, để cô tìm được một thế ngồi thoải mái ở trong lòng ngực của anh, sau khi cố định xong ghim kim tay, Lăng Vi liền dựa vào trên vai anh nhắm mắt lại.
Lúc Chu Kiến mang cháo tổ yến đêm khuya chạy tới bệnh viện thì đã nhìn thấy ông chủ Tạ mặt mày thỏa mãn ôm lấy bạn gái, còn thường thường cúi đầu hôn một cái.
Chu Kiến bị đánh gãy giấc ngủ cho nên cả người đầy oán khí, “Cậu biết bây giờ mình trông giống cái gì không?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Cái gì.”
Chu Kiến: “Ông chú đáng khinh làm bẩn sự trong sạch của thiếu nữ!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Chu Kiến cũng không vội rời đi, ngồi xuống bên cạnh anh hàn huyên vài câu, giữa chừng lại nhắc tới Cố Di Ni.
“Con bé trở về được một thời gian rồi.” Chu Kiến nói.
“Ngày đó lúc đi thử quần áo có gặp được, trông trưởng thành hơn không ít.”
“Mặc dù nó là em họ của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải nhắc nhở cậu một tiếng, chắc nó vẫn còn si tình cậu đó.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, nói: “Chuyện đó đâu liên quan gì tới tôi, bảo bối của tôi đang ở đây mà.”
“Được rồi, coi như tôi lắm miệng.” Chu Kiến bĩu môi, lấy di động ra chơi, sau đó anh ta nhanh chóng phát hiện Tạ Thanh Nghiên mới vừa đăng bài lên bảng tin.
Bảng tin của ba Tạ:
“Muốn tìm hiểu về trang phục y tá tự chế.”
Đính kèm là hình một bộ trang phục y tá màu hồng phấn đáng yêu, tạo hình khác biệt rất lớn so với trang phục y tá bình thường.” ……
Chu Kiến đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Thanh Nghiên một cái, “Tôi nói cậu là ông chú đáng khinh, quả nhiên không oan uổng cậu chút nào!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.