Tên chính thức của Bảo Muội là Tạ Tử Kha, nhưng ngày thường tất cả mọi người đều sẽ thân mật gọi bé là Bảo Muội, cho nên mãi cho đến trước khi đi nhà trẻ, Bảo Muội cũng cho rằng mình tên là Bảo Muội.
Bảo Muội lớn lên giống ba nhiều hơn, chỉ có đôi mắt to tròn là giống mẹ, nhưng mặc kệ là giống ba hay giống mẹ thì cũng không thể nghi ngờ bé là một bảo bảo xinh đẹp, tuyệt đối chính là một bé con người gặp người thương, hoa gặp hoa nở.
Lúc bé vẫn còn nằm trong tã lót thì cả ngày đã mở to đôi mắt đen bóng ngập nước bán manh, bé cực kỳ thích cười, chỉ cần có người chọc bé, bé đều sẽ rất phối hợp mà cười ha ha, bảo bối nhỏ vừa xinh đẹp đáng yêu lại thích cười như vậy, quả thực chính là tuyệt chiêu đòi mạng, mặc kệ là ai tới thì cũng sẽ bị bé hạ gục trong chớp mắt, ngay cả hai người đàn ông lão luyện như Chu Kiến và Đổng Đông cũng không ngoại lệ, cả ngày ồn ào muốn tới nhà bọn họ thăm Bảo Muội.
Còn Tạ Thanh Nghiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy bé là đã quyết định phải trở thành nô bộc cả đời cho con gái rồi.
Mặc dù cả ngày Tạ Tử Du gọi anh là ba ba, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó khác khác, tuy nhiên ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy Bảo Muội thì trong lòng lập tức đã nhấc lên sóng gió chấn động trời cao, đó là một loại cảm giác liên kết giữa máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoe-vo-hang-ngay/3353887/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.