Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau Lâm Như Hứa còn đang mộng mị nằm trên giường thì bị chuông báo thức gọi cho tỉnh giấc, mang theo mê mang và khó chịu của cơn say đến trường cùng Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang. Ba người cùng nhau lớn lên trong một khu, hầu như mỗi ngày đều cùng nhau đi học.

Sau trận đánh nhau hôm qua, trên người của cả ba mang không ít vết thương, còn tỏa ra hơi thở đừng có mà lại gần.

Đặc biệt là Triệu Nhất Xuyên, bởi vì đánh quá hăng mà không để ý tới bản thân, trực tiếp bị thương trên đầu, sau ót còn đắp miếng băng gạc hình vuông, vậy mà có chút đáng yêu đó chứ. Không ít cô gái lén chụp ảnh Lâm Như Hứa, cũng đặc biệt quan tâm tới hắn, hắn chú ý một ánh mắt đang liếc nhìn, đối phương liền đi tới tịch thu điện thoại.

"Đầu hói Tam Kim vẫn còn nhân từ chán!" Triệu Nhất Xuyên cảm thán.

"Nhân từ?" Tôn Bình Khang nhìn cậu ta như nhìn phải tên ngốc ấy, "Sắp tới thi giữa kỳ rồi, kiểm tra di động rất nghiêm! Mấy bạn nữ sinh chỉ vì chụp ảnh Lâm giáo thảo của tụi mình mà phải liều mạng."

Dọc đường đi Lâm Như Hứa đều phớt lờ hai người họ, vừa đến lớp thì bắt đầu ngủ, Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang cũng đã ngồi xuống dãy bàn của mình, đều là bộ dạng thờ ơ không có tinh thần gì cả, khiến Hồ bà bà đặc biệt tới nhắc nhở bọn họ, gần đây chủ nhiệm Tam Kim bởi vì cuộc thi giữa kỳ trở nên biến thái hơn, vì vậy bọn họ phải chú ý một chút.

Hồ bà bà vốn tên là Hồ Nhạc Văn, là lớp trưởng của lớp Một, tất cả học sinh trong lớp đều nhất trí rằng vị trí này là được dành riêng cho cậu ta.

Hồ Nhạc Văn rất quan tâm mọi việc, bởi vậy mới nhận được danh hiệu Hồ bà bà. Nhưng Hồ Nhạc Văn thật sự rất tốt với mọi người, cũng không ra vẻ nên được các bạn học yêu thích, ngay cả giáo bá lẫy lừng của trung học Thủ Minh là Lâm Như Hứa cũng có quan hệ tốt với cậu ta.

Bởi vì tổng số học sinh của lớp Một là số lẻ cho nên nhất định sẽ có người ngồi một mình, vốn chủ nhiệm lớp là Diệp Vệ Quốc tính để Tôn Bình Khang một mình ngồi bàn đầu. Thành tích của Tôn Bình Khang tốt, nhà lại có tiền mà thái độ học tập lúc nào cũng tốt, không có gây sự nữa, xếp cậu ngồi bàn đầu để tạo tấm gương cho học sinh khác noi theo. Hơn nữa với thể trạng của Tôn Bình Khang ngồi một mình cũng thoải mái hơn. Nhưng mà ngày khai giảng thầy tính hỏi ý kiến của cậu ta thì liền bị Lâm Như Hứa cắt đứt.

Điểm số của Lâm Như Hứa ở lớp Một luôn ở mức trung bình trở xuống, hầu hết mỗi kỳ thi đều ổn định xếp hạng 30. Diệp Vệ Quốc khá thích cậu học trò này, vừa thông minh mà học bình bình điểm số vẫn khá tốt, nhìn thế nào cũng thấy có khiếu vững vàng ở lại lớp Một. Hơn nữa tuy rằng hắn là giáo bá hàng đầu của Thủ Minh nhưng luôn biết đạo lý.

Đúng vậy, giáo bá của chúng ta chưa bao giờ là người đánh nhau vô cớ cả, Diệp Vệ Quốc cảm thấy rất mừng. Cũng không phải ông có yêu cầu thấp, mỗi khi Lâm Như Hứa mắc sai phạm gì đó ông sẽ đứng trên hành lang của văn phòng chăm chú nhìn ký túc xá mới và căn tin mới, lại nhìn qua phòng hiệu trưởng thì cảm thấy mấy thứ phiền toái này cũng không hẳn là phiền phức.

Dù sao thì trước khi Lâm Như Hứa bước vào trường, cha của hắn giống như một ông chủ cực kỳ lễ độ cúng cho một căn ký túc xá và một phòng căn tin, ông bà ngoại dòng dõi nhà giáo còn được hiệu trưởng lấy thân phận là ân sư mời vào văn phòng, mấy thứ kia thì có là gì đâu.

Cũng bởi vì như thế mà đa số các giáo viên đối với thái độ không tập trung của Lâm Như Hứa cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà lần đó Lâm Như Hứa đột nhiên đứng lên tỏ vẻ muốn ngồi một mình, Diệp Vệ Quốc có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý để hắn một mình ngồi bàn cuối lớp, cứ thế ngồi được hơn một năm học rồi.

Dưới sự dung túng và ngầm đồng ý, Lâm Như Hứa ngủ một mạch đến tiết ba, sau khi bị Triệu Nhất Xuyên đánh thức dưới cái nhìn chằm chằm của chủ nhiệm Tam Kim, hắn chẳng ừ hử lấy sách lịch sử ra làm bộ đang nghe giảng, chủ nhiệm Tam Kim lúc này mới gật đầu rời đi.

Chủ nhiệm Tam Kim vốn tên là Trình Hâm, bởi vì thân phận chủ nhiệm giám thị trung học làm người khác nghe thôi đã sợ mất mật, cộng với những tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe đến mức cứng nhắc nên thường bị gọi là đầu hói Tam Kim. Về việc có bị hói thật hay không thì thực ra là chuyện mấy năm trước rồi, hai năm nay không biết tìm ở đâu ra bài thuốc hay, tóc mọc lên không ít, nhưng mà danh hiệu đầu hói vẫn cứ lan truyền thôi.

Lâm Như Hứa tất nhiên sẽ không vì cái liếc mắt kia mà tập trung nghe giảng, đầu hói Tam Kim vừa đi là hắn bắt đầu nhìn bảng đen tới ngẩn người, thầy lịch sử là một người khoảng 60 tuổi, được gọi là Hà sư phụ, nghe nói sắp về hưu rồi, thực ra Lâm Như Hứa rất thích ông, trông rất có khí phách, là một loại khí phách cổ xưa.

Kết thúc tiết lịch sử, Lâm Như Hứa đến cửa hàng nhỏ mua một chai nước lạnh, uống một ngụm cả người liền tỉnh táo, lúc đi lên lầu phòng học thì thấy Diệp Vệ Quốc dẫn theo một học sinh nam đi vào văn phòng, cậu bạn kia khá cao, hắn nghe tiếng mấy bạn nữ ríu rít, xem ra bộ dáng không tồi.

Lúc này Lâm Như Hứa không đoán ra được, có lẽ gia thế của học sinh chuyển trường kia rất lớn, hắn thậm chí còn muốn đi theo nghe lén xem là vị thiếu gia nhà nào. Đáng tiếc chuông học vang lên, Lâm Như Hứa đành phải quay về lớp, dù gì tiết tiếp theo là của Diệp Vệ Quốc, của người khác không nói chứ ông mà phát hiện hắn trốn tiết thì thế nào cũng giảng thuyết dong dài cho xem.

Lâm Như Hứa đi về lớp trong tiếng chuông vang, lúc về lại chỗ ngồi thì Diệp Vệ Quốc còn chưa đến, có chút không phù hợp lắm với một Diệp Vệ Quốc có thói quen vào lớp trước năm phút, có lẽ bởi vì đang dẫn theo học sinh chuyển trường.

Đang nghĩ ngợi thì nghe tiếng bước chân truyền đến, có thể nghe thấy không phải là một người, trong phòng học rất yên tĩnh, hơn nữa thính giác của hắn khá tốt, tiếng chân của Diệp Vệ Quốc hắn rất quen thuộc, mà lúc này lại là một hồi tiếng bước chân xa lạ đều đặn và nhẹ nhàng, gần như là không nghe thấy.

Cũng vì hôm qua uống bia mà hôm nay không có chút sức sống nào, bằng không bình thường hắn mới lười đi quản mấy chuyện này, hơn nữa.... hắn nhìn chỗ trống bên cạnh mình, sợ là lớp học sẽ biến thành số chẵn.

Hợp nhãn thì cùng nhau chen chúc, không hợp nhãn thì thôi, cậu ta muốn ngồi thì cũng rất đơn giản, trong lòng Lâm Như Hứa đã nghĩ rõ ràng.

Rất nhanh Diệp Vệ Quốc dẫn theo học sinh mới chuyển tới vào lớp, tất cả học sinh đều nhìn lên bục giảng, Lâm Như Hứa thấy người kia thì nở một nụ cười.

Học sinh mới mặc chiếc áo khoác mỏng và quần bò bó sát, ấn tượng đầu tiên chính là rất trắng, trắng đến phát sáng, khóe miệng còn hơi giương lên, hẳn là mặt mày tươi tắn cộng thêm nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải nữa.

— Là người tối qua xem đánh nhau.

Lâm Như Hứa tự dưng cười thành tiếng, mọi người trong lớp đều quay qua nhìn hắn, tiếng cười khúc khích giống như bị gãi ngứa, không ít người thấy nhột trong lòng, mà cười xong hắn cũng không hiểu sao mình cười nữa. Diệp Vệ Quốc đứng trên bục giảng gõ xuống bảng đen, "Lâm Như Hứa, trò làm gì vậy?"

"Không làm gì hết," Hắn lười biếng ngước mắt lên nhìn gương mặt mới kia, cất giọng dễ nghe, "Chào mừng bạn học mới nha!"

Diệp Vệ Quốc biết hắn chả thèm quan tâm nên không để ý đến hắn, nói với các học sinh trong lớp, "Đây là bạn học mới tới lớp chúng ta," Sau đó nhìn qua Hà Tâm Ý, trên mặt còn mang theo nụ cười tán thưởng, "Em tự giới thiệu bản thân một chút đi."

"Chào các bạn, tớ tên là Hà Tâm Ý, rất vui khi được gặp mọi người." Câu chào súc tích, giọng nói thì trong veo, Lâm Như Hứa là người đầu tiên vỗ tay.

Hà Tâm Ý, thú vị nha.

Sau khi vỗ tay xong, Diệp Vệ Quốc hài lòng nhìn quanh lớp, cuối cùng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Lâm Như Hứa, "Em tạm thời ngồi ở đó đi, có gì không quen thì nói thầy."

Nói xong lại nhìn Lâm Như Hứa, giọng nói nghiêm túc, "Lâm Như Hứa, em thu lại tính tình cho thầy, đừng để thầy phải nghe em quấy rầy việc học của bạn mới."

Trong khi nói chuyện thì Hà Tâm Ý đã đi tới, lúc y ngồi xuống Lâm Như Hứa bất ngờ ngửi được một mùi hương rất nhẹ và nhạt, nhưng nó lại giống hồng thủy mãnh thú* làm hắn tránh cũng không được, nháy mắt vây quanh lấy hắn.

*hồng thủy mãnh thú: là một câu thành ngữ, đại ý là tai họa đổ ập xuống. Ở đây có thể hiểu là hương thơm bay xộc tới làm bạn Hứa né không kịp. (theo Baike)

Điều làm hắn ngạc nhiên chính là hắn không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy mùi hương rất dễ chịu, giống như mang theo cơn ấm áp từ một nơi xa xôi nào đó trở về.

Đến khi hắn phản ứng lại thì mùi hương kia đã nhạt đến mức không ngửi được nữa, Hà Tâm Ý nhìn hắn gật đầu đầy khách sáo, chào hỏi một câu xong cũng không chờ Lâm Như Hứa đáp lại thì đã nhìn về phía bảng đen bắt đầu nghe giảng.

Lâm Như Hứa cảm thấy y như vậy có chút thú vị, dùng cùi chỏ thúc nhẹ Hà Tâm Ý, hắn sáp lại nói một câu, "Tôi cũng rất vui khi quen biết cậu."

Đột nhiên người nọ lại gần, nháy mắt Hà Tâm Ý cảm thấy không quen, hơi thở ấm áp của đối phương phả bên tai làm y có hơi ngứa.

Giọng nói mang theo ý cười, Hà Tâm Ý biết người nọ đang đáp lại câu nói khi nãy mình giới thiệu, đang chuẩn bị nói cảm ơn thì đã thấy Lâm Như Hứa xoay mặt vào tường nằm úp xuống bàn rồi.

Một học sinh chuyển trường vừa đẹp trai lại vừa cao ráo làm lớp Một có chút nhốn nháo, Diệp Vệ Quốc có chút bất đắc dĩ, nói thêm hai câu cũng cảm thấy lười. Dù sao đa số học sinh trong lớp Một đều là cuộc sống hai điểm một đường*, bình yên đến độ khó có được gợn sóng, nhốn nháo một chút cũng là điều không thể tránh khỏi.

*hai điểm một đường: so sánh về hai nơi thường đi nhất, ở đây có thể hiểu là giữa nhà và trường học; ký túc xá và trường học.

Lâm Như Hứa đã ngủ hai tiết rồi, hiện tại cũng không buồn ngủ lắm, hắn nằm úp sấp ngẩn người, di động trong túi quần bỗng rung lên, lấy ra xem, là tin nhắn từ nhóm "Ba chàng lính ngự lâm Thủ Minh".

Nhóm chat chỉ có ba người, hắn, Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên, tên nhóm là do Tôn Bình Khang nghĩ ra, mỗi lần hắn nhìn thấy đều nghĩ căn bệnh thứ hai của tên này thật khó chữa khỏi.

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: Lâm ca, cậu bạn mới tới vừa nhìn thấy là biết học sinh ngoan rồi! Không thôi cậu hỏi thử coi sao lại tới đây vậy?

Đại Hà: Cậu kêu cậu ta đi hỏi cái này à? Được hay không? Cậu ta không bắt nạt người ta là may rồi.

Tiểu Tôn Tôn đáng yêu nhất: ha ha ha ha, tất cả mọi người bây giờ đang nói học sinh mới tới sao lại đẹp lại cao như thế vậy mà lại ngồi cùng bàn với Lâm ca, quá thảm.

....

Mắc mớ gì, ngồi cùng bàn với hắn là thảm hả?

Lâm gia gia của cậu: Ăn nói vớ vẩn, để tôi cho cậu tự trải nghiệm cái gì gọi là thảm nhé.

Nhóm chat bỗng im bặt, Lâm Như Hứa tắt di động, lười biếng ngồi dựa vào ghế nhìn bảng đen đến ngẩn người, dư quang trông thấy Hà Tâm Ý ngồi thẳng lưng, quả thực rất giống một học sinh ngoan.

Thế nhưng Lâm Như Hứa luôn nhớ tới dáng vẻ ngậm cây kẹo mút đứng dưới ánh đèn mờ nhạt tối hôm qua của Hà Tâm Ý, khóe miệng mang theo nụ cười cùng với nốt ruồi dưới mắt phải.

Đẹp trai thì có đó, Lâm Như Hứa ngàn năm nhan khống* cũng hiểu được y thật sự rất đẹp trai, nhưng vẫn không bằng một cái liếc mắt của tối hôm qua.

Hắn chợt nghĩ, sao lại có thể tình cờ như vậy được.

*nhan khống: mê vẻ đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.