Lục Ninh Diệp ngượng ngùng vô cùng, chanh chóng thay đồ xong còn gọi lại cho anh. Thấy cô gọi lại Vương An Đình ho khan vài cái rồi bắt máy lên.
"Hự! Hự!"
"Anh... làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Vương An Đình lấy lại phong độ, không gượng gạo nữa. Anh ân cần hỏi cô: "Em sắp phải đi làm, đã ăn uống gì chưa?".
"Chưa... Lát nữa đến bệnh viện em sẽ ăn luôn!"
"Trời này lạnh, ăn thì uống kèm sữa nóng hoặc nước ấm gì đó đi, em đừng uống nước ép lạnh, sẽ dễ bị đau họng đấy!" Vương An Đình nghiêm túc dặn dò cô.
Lục Ninh Diệp lại nũng nịu than thở: "Haizz... nếu anh ở đây thì tốt biết mấy, anh sẽ chọn đồ ăn hợp lí cho em, em không cần phải tự đi lấy gì cả...!" Cô kéo dài giọng nói với anh.
"Nếu anh cứ nuông chiều em như thế có phải sẽ hư mất không? Trong thời gian anh đi, em nên tự lập một chút để trưởng thành, đừng nhõng nhẽo nữa!" Vương An Đình cố tình cứng giọng nhắc nhở cô, để cô không nhõng nhẽo than vãn nữa. Nếu cứ để Lục Ninh Diệp làm nũng như thế chắc anh phải bay về Thượng Hải gấp. Chỉ vừa nghe giọng điệu yêu kiều của cô thôi anh đã muốn điên đầu vì nó quá đỗi hút người. Lục Ninh Diệp chẳng khác nào hồ ly đang dụ dỗ anh vậy!
Biết thế, cô lại một lần nữa lên giọng ngẫu hứng: "Nhưng mà... bây giờ em nhớ anh lắm đấy! Vương An Đình à..." Ánh mắt câu người nhìn anh trông vô cùng quyến luyến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-yeu-em/2831393/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.