“Chuyện này thương lượng nữa, con muốn gọi điện thoại, mẹ trực tiếp liên hệ với bên kia.” Thái độ bà Đường vô cùng kiên quyết. 
“Mẹ!” Nhã Bửu thét lên, cảm xúc quá mức kích động, trước mắt tối xầm, đột nhiên gục xuống mặt đất, Bà Đường sợ tới mức bất động, Đường Húc choáng váng vài giây, sau đó ông tiến lên nắm chặt người Nhã Bửu: “Mau gọi xe cứu thương.” 
Nhã Bửu ở trong bệnh viện mơ màng mở mắt, nhưng rất nhanh liền thiếp, lúc thật sự tỉnh táo, là hai ngày sau. 
Mỹ Bảo và Arthur canh giữ ở trước giường, thấy tỉnh lại, lập tức qua thăm dò: “Nhã Bửu, em sao chứ, có chỗ nào thoải mái, có đói bụng?” Mỹ Bảo hỏi liên tiếp. 
Nhã Bửu nhìn xung quanh, mới phát đây là bệnh viện: “Em lại xỉu à?” 
“Ừ, hù chết mọi người, tay mẹ run cả lên. Cảm giác của em bây giờ thế nào rồi?” Mỹ Bảo cầm tay Nhã Bửu hỏi. 
“Em sao, chắc hôm đó em kích động quá.” Nhã Bửu hối hận nhìn Mỹ Bảo, mắt Mỹ Bảo còn xuất hiện quầng thâm: “Chị thức trắng đêm?” 
“ sao, dù sao trong phòng cũng có giường.” Mỹ Bảo thay Nhã Bửu đem gối đệm lót ở sau lưng, đỡ ngồi dậy. 
“Ôi chao, bệnh của em cũng đâu có nghiệm trọng.” Nhã Bửu bỗng nhiên nhớ tới: “Hôm nay là đêm độc thân cuối cùng của chị. Được rồi, chị trở về nghỉ ngơi, để dì Vương ở lại chăm sóc cho em.” 
“ càn, nhìn em bị ốm thế này, bọn chị làm gì có tâm trạng vui chơi.” Mỹ Bảo. 
“Như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-tinh-quang/2025307/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.