Ngay sau đó với sự cố gắng hết mình vì cấp trên của mình mà thư kí Lâm cuối cùng cũng đã đưa Dạ Tư Thành lên máy bay thành công và đang bay trên bầu trời đêm trăng thanh gió mát tĩnh lặng. Ngồi trên máy bay anh không hề chịu ngồi yên ắng một chỗ. Trong lòng lúc nào cũng bồn chồn và luôn hỏi thư kí Lâm về việc đã tới nơi chưa. 
"Thư kí Lâm, sắp tới chưa?" 
"Tổng giám đốc, anh...đã hỏi lần này là lần thứ 201 rồi đấy ạ và cũng đừng có đi qua đi lại như vậy nguy hiểm lắm!." 
Nhìn thấy anh cứ hễ ngồi được 5 phút là lại đứng dậy và đi từ trên đến xuống cuối dãy ghế. Không thì ngồi ghế nhưng chân lại không ngừng rung lên. Đúng thật là bây giờ anh không còn đủ bình tĩnh mà ngồi trên chiếc ghế thương gia êm ái kia được, cho dù thư kí Lâm có khuyên bảo cỡ nào thì lại đâu vào đấy! Một khi anh lo lắng như vậy thì sẽ liền trở nên mất bình tĩnh như vậy. Đôi chân mày nhíu lại vì trầm tư suy nghĩ về an nguy của cô. Khác hẳn với dáng vẻ dù cho bị lỡ hẹn hay bị vụt mất hợp đồng quan trọng thì trên gương mặt ấy vẫn luôn mà sự thờ ơ lạnh lùng. 
"Tổng giám đốc, anh mau ngồi xuống đi." 
"Cậu nghĩ...bây giờ tôi có thể yên tâm mà ngồi xuống được à?" 
"Vâng vâng, vậy thì theo ý anh vậy." 
Thư kí Lâm tựa ra sau ghế rồi nhắm chặt mắt lại, chứ cứ nhìn thấy anh đi qua đi lại là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-nam-ay/2812836/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.