Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì anh đã không còn ở đây nữa rồi, bất ngờ là khi cô nhìn trên tủ cạnh giường lại có một bó hoa linh lan rực rỡ bên cạnh kèm theo là bữa sáng còn nóng hổi. Trong vô thức cô lại mỉm cười rồi mân mê bó hoa trên tay, nhìn bữa sáng vẫn còn nóng như vậy chắc hẳn anh vừa đây cách đây không lâu. Và có lẽ đêm hôm qua khi nhìn thấy anh là sự thật, không phải là nằm mơ nữa rồi. Không hiểu sao nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nhớ anh vô cùng.
Ngay lúc đó tiếng mở cửa phòng vang lên, cô bất ngờ nhìn sang hướng cửa phòng thì liền nhìn thấy Trình Hải. Còn Trình Hải khi vừa nhìn thấy cô đã tỉnh đã hoảng hốt mà chạy lại.
"Giai...Giai Nghiên, cậu...cậu tỉnh dậy rồi sao?"
Cậu chạy tới giường bệnh vẻ mặt lo lắng vô cùng.
"Haha...tỉnh...tỉnh rồi."
"Cậu thấy chỗ nào không ổn không? Tớ...tớ gọi bác sĩ nhé!"
"Không sao cả, chỉ là thấy hơi chóng mặt thôi."
Cô lấy tay xoa xoa thái dương của mình, thấy vậy cậu liền nói.
"Để tớ đi gọi bác sĩ, cậu...cậu đợi chút nha."
"Không cần..."
Chưa kịp nói hết câu mà Trình Hải đã lao nhanh ra cửa rồi. Nhìn thấy bộ dạng hớt hải của cậu như vậy cô cảm thấy có chút buồn cười. Tuy rằng là bình thường hay nói những câu khịa cô nhưng xem ra cậu cũng rất quan tâm đến cô. Cậu vừa chạy trên hành lang trong lòng không ngừng vui mừng vì cuối cùng cô cũng đã tỉnh dậy. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-nam-ay/2812835/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.