1.
Không hiểu Hải Ninh ăn trúng cái gì mà nổi tính trẻ con với cô:
-Gọi một tiếng anh đi nào!
-Không thích! Mà cậu cũng đâu có lớn hơn tôi?
-Sao em biết anh không lớn hơn em hả?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh:
-Thế sao cậu lại học cùng khối với tôi? Không lẽ…cậu bị lưu ban?
Hải Ninh đen mặt, cố gắng bình tĩnh lại, dịu dàng nói:
-Ngọc, em biết mà! Anh sinh trước em ba ngày, vẫn tính là lớn hơn mà đúng không?
-Làm gì có! Rõ ràng là cậu sinh sau tôi ba tháng!
-Vậy em nói đi, anh sinh ngày nào?
-Ngày 1 tháng 4! Ha ha là ngày nói dối!
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô ngập ngừng nói tiếp:
-Là lúc trước tôi nhìn thấy trong sổ điểm lớn ở phòng văn thư, không…không đúng sao?
Không phải là không đúng, mà là rất rất không đúng! Ngày tháng bị đảo ngược cả! Cái quyển sổ nhảm nhí đó mà cũng tin được sao? Rồi bỗng nhận ra điểm không đúng ở đây, anh hỏi cô:
-Mật khẩu điện thoại của em là 7141 phải không?
Hai mắt cô mở to, miệng lắp bắp:
-Làm sao…cậu …cậu biết hả? Không…không thể nào!
-Em đừng quên lúc ở Nhật anh cũng là một hacker có danh tiếng đấy!
Cô lại được một phiên ngạc nhiên:
-Mật khẩu điện thoại mà cũng hack được sao?
-Cái đó không quan trọng! Trả lời anh đi, 4 tháng 1 là ngày sinh của ai vậy?
Cô nghi hoặc nhìn anh, tự cảm thấy có gì đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151561/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.