May mà cô đem báo cáo đến kịp cho cuộc hội thảo của các giáo sư. Thở một hơi nhẹ nhõm, cô kiếm một chỗ trống ngồi xuống để nghe thuyết giảng.
Mất hơn ba tiếng đồng hồ họ mới nói xong, cô ôm bụng đói đi kiếm đồ để ăn. Trên đường về cô nhận được điện thoại của Hương, có vẻ như cô ấy đang hứng thú muốn biết một chuyện hay ho nào đó.
-Cậu đã nói chuyện với anh ta chưa?
Lại là “anh ta” nào nữa nhỉ?
-Ai cơ?
-Thì cái người mà tớ gửi số điện thoại cho cậu đó!
-Người nào?
Đầu dây bên kia Hương bực bội hét lên:
-Ngọc! Rốt cuộc là cậu có để tâm tới những gì tớ nói không vậy hả? Cậu nói thích con trai biết nấu ăn, tớ đã tìm giúp cậu một anh rồi, còn cho cậu số điện thoại của anh ta nữa! Giờ cậu bày ra thái độ này là sao?
-Lần đó… là tớ chỉ nói chơi thôi, cậu tưởng thật à? Mà bây giờ tớ rất bận, không có thời gian cho mấy chuyện này đâu, để đó tính sau đi!
Hương nghe vậy cảm thấy không hài lòng, liền tặng cho cô một tràng giáo huấn:
-Cậu bận cái gì chứ? Làm hồ sơ đi nhận giải Nobel chắc? Cậu mới đi thực tập thôi mà, phải dành thời gian cho bản thân để mà thư giãn và gặp gỡ bạn bè nữa chứ! Này tớ nói cho cậu biết, anh chàng này rất được, là đàn anh của Duy Huy nhà tớ đó, đẹp trai, tài giỏi, tính tình hiền lành dễ thương, ân cần chu đáo, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151554/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.