Hải Ninh đứng hình lần hai. Cô dám lừa anh sao?
Anh tức giận, vừa định đặt cô xuống thì lại nghe cô mơ màng nói:
-Hải Ninh, là cậu à? Tôi đang nằm mơ đúng không?
Anh có chút hoang mang nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, kiên nhẫn đáp:
-Đúng vậy, cậu say rồi, đang nằm mơ đấy!
Tay cô huơ loạn xạ trước mặt anh, bất mãn nói:
-Tôi không say, không hề say! Này, cho tôi xuống, tôi tự đi!
-Cậu vừa bị gãy chân, không nhớ à?
Cô hốt hoảng, cố mở to mắt nhìn xuống chân mình, hai chân cô ngoe nguẩy, nó có bị làm sao đâu?
-Chân tôi đâu có gãy!
-Đúng rồi, cậu không hề say!
Lúc này Hải Ninh mới yên tâm. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Nghe nói khi say người ta sẽ nói thật, anh có vài câu muốn hỏi cô.
-Vậy thì cậu nói cho tôi biết, Duy Hưng là ai nào?
Ngày đó đại ca nhắn anh ghé qua viện Hải dương giúp anh ấy sửa lại lịch trình. Lúc anh đến đó thì nhìn thấy cô đi cùng cậu ta, cả hai nói cười rất vui vẻ.
-Là đàn em của tôi, tuổi trẻ tài cao!
-Cậu…thích cậu ta à?
-Hì hì, tôi á? Tôi không thích trẻ con!
-Vậy còn tên đầu bếp Duy Huy thì sao?
Anh từng thấy cô và hắn ta nắm tay nhau thân thiết trước cửa một nhà hàng, điều đó khiến anh không khỏi cảm thấy cô là một đứa con gái tùy tiện. Hiện tại anh biết cô không phải, nhưng vẫn muốn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151541/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.