Cô bỗng nhiên choàng dậy từ trong cơn mơ. Sợ quá, là ác mộng sao? Thật sự là rất đáng sợ, nhưng khi tỉnh lại thì cô đã quên mất cái gì khiến cô sợ rồi, hình như là có liên quan đến Hải Ninh. Từ bao giờ anh đã trở thành cơn ác mộng của cô vậy?
Cô lò mò bò dậy xem đồng hồ, mới 2 giờ sáng. Đang định ngủ tiếp thì chợt nhớ ra hôm nay có mưa sao băng.
Cô vốn cũng không mấy tò mò hay thích thú với mấy hiện tượng thiên văn cho lắm, nhưng nghe nói cơn mưa sao băng này là lớn nhất trong vòng trăm năm qua, rất lớn, rất đẹp. Lại nghe nói những điều ước khi nhìn thấy sao băng sẽ thành hiện thực. Cô không phải là người mê tín, nhưng cũng muốn thử chút vận may, những ngày qua của cô thực tăm tối quá rồi!
Cô lấy một chiếc áo len khoác vào rồi nhẹ nhàng ra khỏi nhà. Thời gian này là lúc thành phố chìm trong giấc ngủ, tuy khắp nơi vẫn rực rỡ ánh đèn nhưng đường phố khá yên ắng.
Trong nội thành, những tòa nhà cao tầng gần như đã che khuất cả bầu trời, muốn ngắm sao cũng không dễ dàng. Đêm nay mấy nhà hàng, khách sạn lớn đã tài trợ chỗ ngồi trên sân thượng cho những người muốn xem. Đợt sao băng hiếm có này đúng là thời cơ tốt để các nhà kinh doanh quảng bá hình ảnh của mình.
Ngọc nghĩ nếu muốn thưởng thức cái đẹp trước hết cần sự bình yên, thanh thản trong tâm hồn, vì vậy cô chọn ra bãi biển ngắm sao. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151533/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.