Cô rửa mặt, thay quần áo rồi sang nhà Hương.
Trên đường thấy có một tiệm gà rán mới mở, cô liền mua một ít.
Lúc cô đến đã là sẩm tối, Hương ngồi trên sofa ở phòng khách, vừa gặm táo vừa nhàn nhã xem ti vi. Có vẻ như thấy cô đến là một điều hết sức lạ lùng, Hương tròn mắt nhìn cô như sinh vật lạ.
-Cậu…cậu…Sao cậu có thể…
-Sao thế? Thấy tớ cậu khiến cậu hãi hùng thế à? Hay là đang làm chuyện gì mờ ám?
-Không, không có đâu! Tớ chỉ thấy lạ là làm sao cậu vào đây được, nhà tới mới sửa lại khóa mà!
Ngọc mờ mịt không hiểu, cửa đâu có khóa?
Hương bỗng nhớ ra chuyện gì đó, la lên:
-Duy Huy! Sao em bảo anh đóng cổng giúp em mà anh không đóng vậy? Lỡ bố mẹ em về thì sao?
Duy Huy đang ở trong phòng bếp nói vọng ra:
-Lúc nãy anh đang bận xách mấy cái túi, anh bảo em khóa cổng giúp anh rồi mà!
-Vậy sao?
Rồi cô quay sang Ngọc, nói nhỏ:
-Cậu ngồi chơi đi đợi tớ đóng cổng cái đã!
Ngọc nhìn theo cô, lại thấy buồn cười, thế này mà không mờ ám sao?
Hương nhanh chóng quay lại, cười hì hì:
-Bố mẹ tớ về nội chơi, hôm sau mới về nhà. Tớ sợ trộm vào nên mới khóa cổng, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm!
-Ừ, không đâu! Chuyện rõ ràng như vậy sao tớ lại hiểu lầm chứ!
Ngọc biết bố mẹ Hương khá là bảo thủ, nếu mà bắt gặp cô ấy ở nhà một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151530/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.