Lúc cô tỉnh dậy đã là chiều của ngày hôm sau. Cô mệt mỏi vò đầu, không nhớ mình đã về nhà như thế nào, chỉ nhớ là hình như sư huynh đã đưa cô về. Sau đó thì cô nhớ mang máng là mẹ cô luôn miệng càu nhàu, rằng đã dặn cô không được uống rượu vậy mà cô lại uống đến say mèm, rằng cô là con gái mà không biết giữ hình tượng, rằng cô vừa mới ốm dậy mà không biết lo cho sức khỏe,…Haizz, mẹ nói nhiều vậy thảo nào đầu cô đau thế!
Ngọc thấy cổ họng khô rát, liền lết thân xuống nhà bếp rót một li nước ấm, uống xong mới thấy dễ chịu hơn.
Phòng khách vắng teo, không thấy bố mẹ cô đâu, chắc đi làm cả rồi. Cô ngồi bó gối trên sofa, có chút thẩn thờ. Tuy rằng đã ngủ một giấc thật dài nhưng cô không tìm được cả giác sảng khoái như hồi nhỏ, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, đầu óc quay cuồng.
Cô mơ hồ nhớ lại, mình đã mơ thấy rất nhiều, có thứ có vẻ như là thật, có thứ thì hình như toàn là do bộ não nhạt nhẽo của cô hư cấu.
Cô thấy mình lúc còn bé, đến nghỉ hè nhà ông bà ngoại, bên nhà hàng xóm có một cậu bé trạc tuổi cô, cũng về quê nghỉ hè. Cậu ta suốt ngày ôm một con mèo trong lòng, cô thấy con mèo đó trắng trắng, xù xù giống như cục bông thì cũng rất thích. Cô muốn ôm nó một cái mà cậu ta không cho.
Nhưng một khi cô đã thích thì muốn làm cho bằng được. Nhân lúc cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151529/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.