Đêm, Ngọc một mình ngồi trước máy tính, làm việc một hồi, nhìn lại đã 11h. Cốc cà phê đã cạn, lại liếc sang cái đồng hồ báo thức mới nhớ ra là chưa mua pin. Bỗng dưng cô thở dài, thấy chán nản quá, đành tắt máy rồi leo lên giường ngủ.
Kéo chăn đắp lên người, nằm một hồi, xoay qua xoay lại, cô không tài nào ngủ được. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, ánh đèn rực rỡ bên dưới khiến cô cứ ngỡ là ban ngày. Hiện tại cô đang sống trong một căn hộ nhỏ ở khu chung cư Hòa An, cô vốn định thuê trọ nhưng bố mẹ cô lại muốn cô đến đây sống vì an ninh đảm bảo hơn. Thực ra thì cô cũng khá thích nơi này, từ đây cô có thể ngắm nhìn thành phố và cả biển xanh ở phía xa, ngắm nhìn bầu trời bình yên, rộng lớn mà cô độc.
Cô ngồi thừ người một lúc rồi lại đưa tay mở ngăn tủ lấy ra một cái bật lửa hình con mèo xinh xắn. Cô mở ra rồi lại đóng lại, ánh lửa lập lòe, mờ nhạt trong đêm. Cô nhìn ngọn lửa bé nhỏ ấy, khẽ thì thầm: “Hải Ninh, cậu vẫn không muốn quay về sao? Cậu mà còn không quay về là tôi sẽ quên cậu đấy! Mà bây giờ nếu gặp lại, cậu nói xem, liệu chúng ta có nhận ra nhau?”
Nhìn tấm thiệp hồng để trên bàn, cô lại cầm lên và mở ra xem, bên trong là dòng chữ thư pháp rất đẹp, viết tên “Lê Xuân Trúc” và “Đặng Hải Minh”, còn có cả ảnh cưới của hai người, trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151514/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.