Ngọc trở mình, vừa mở mắt ra đã vội nhắm lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô lóa cả mắt. “Ồ, hóa ra hôm qua mình quên kéo rèm lại!”. Rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó cô liền chộp lấy cái điện thoại trên bàn, 9h rồi, còn có cả tin nhắn: “Sao chị còn chưa tới? Hôm nay có dự án mới, đừng đến muộn đấy!”.
Chết rồi! Cô liếc sang cái đồng hồ báo thức đang đứng im một cách vô tội, thầm rủa “Đáng ghét! Mày lại làm chị đi muộn rồi!”.
Ngọc vội chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Cô cũng chẳng kịp chải tóc, chỉ đưa tay vuốt lại cho gọn gàng rồi vơ lấy túi xách chạy vội ra cửa. Đang thầm nghĩ nền nhà hôm nay hình như có vấn đề, nhìn xuống chân mới thấy mình đi nhầm giày, cô lại vội vàng đi thay.
Ngồi trên taxi đến viện Hải dương học, cô khẽ thở dài, nhưng rồi lại bật cười. Cuộc sống xa nhà của một sinh viên đã khiến một cô bé vốn cẩn thận, gọn gàng ngăn nắp như cô trở nên tùy tiện và bừa bộn hơn, và cũng đoản hơn rất nhiều. Nhưng cô lại thấy mình như vậy có khi lại trẻ hơn so với sự nghiêm túc đầy cứng nhắc của một học sinh gương mẫu ngày trước. Cũng như bao người trẻ khác, cô thích cuộc sống phóng khoáng và tự do hiện tại.
“Có lẽ mình đã thay đổi!”- Cô nghĩ thầm. Đúng vậy, rất nhiều thứ đã thay đổi. Đã năm năm trôi qua rồi.
Năm năm với cô là một khoảng thời gian dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151512/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.