Nó lang thang trên sân trường, nghĩ mãi vẫn không biết nên viết như thế nào. Đi một hồi chợt nhận ra mình đã đến khu nội trú cũ. Hải Ninh cũng ở đó, đang cho Mimi ăn bánh, gương mặt hắn trông có vẻ suy tư. Nó cũng ngồi xuống, vuốt ve bộ lông mềm mại của con mèo, khẽ hỏi hắn:
-Sau khi rời trường thì cậu sẽ nhớ thứ gì nhất?
-Tôi á? Có lẽ tôi sẽ rất nhớ nơi này, nhớ Mimi, nhớ…vài người bạn.
-Vậy à? Mà cậu tính sao với Mimi đây? Khi tụi mình nghỉ hè thì ai chăm sóc nó?
Hắn thoáng nhíu mày:
-Tôi chưa biết nữa, hè này tôi với mẹ đi Hà Nội thăm bà ngoại rồi, tôi đâu thể dẫn nó theo được!
-Vậy thì thế này nhé, tôi định để Hương đem nó về nuôi, chứ mẹ tôi thì không thích mèo. Tôi và Hương sẽ chăm sóc cho Mimi, như thế được chứ?
-Ừ, cứ vậy đi!
Lặng một hồi, hắn mới hỏi nó:
-Cậu đăng kí vào trường Lương Văn Chánh phải không?
-Ừ, mà sao cậu biết?
-Tôi nghe Hương nói vậy. Cậu, nhất định phải học ở đó sao? Trường đó rất xa mà!
Tuy là trường này cũng ở trong thành phố nhưng cách nhà nó rất xa, liệu có cần thiết phải như vậy không?
-Không sao, tôi sẽ ở trọ, cuối tuần vẫn có thể về thăm nhà.
-Nơi này không có gì để cậu lưu luyến sao, gia đình, bạn bè của cậu?
-Bố mẹ tôi cũng muốn tôi vào trường đó mà, còn Hương thì tôi biết, cô ấy sẽ luôn ủng hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151475/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.