Một tuần sau, chương trình học cũng đã hết, các giáo viên đều cho học sinh nghỉ ngơi, tha hồ mà chơi. Riêng thầy Tiên thì vẫn nguyên tắc cũ, học không bao giờ là đủ. Thầy bước vào lớp, chưa an tọa đã nói một câu làm học sinh hết cả hồn:
-Cả lớp lấy giấy ra!
-Dạ???-Đám học sinh 9A hốt hoảng.
-Không nghe rõ sao? Lấy giấy ra!
-Thầy, thi xong rồi mà thầy! Tụi em năn nỉ thầy đó, đừng làm vậy mà!
-Tôi bảo lấy thì cứ lấy ra đi!
Cả lớp chán nản bứt ra một đôi giấy, ghi họ và tên. Thầy chủ nhiệm gì mà ác quá!
-Xong chưa? Tác phong nhanh nhẹn lên chứ!
-Dạ rồi!
-Tốt! Chơi ca rô đi!
Tức thì cả lớp vang lên tiếng reo hò tán thưởng:
-Oh yeah, thầy nhà mình muôn năm!
-Thầy vạn tuế! Vạn tuế!
Còn thầy chỉ nhìn những đứa con của mình, ánh mắt buồn rầu.
-Khi vẫn còn trẻ, các em hãy sống hết mình, đừng để sau này phải hối hận. Hãy luôn cố gắng, nỗ lực thật nhiều vì ước mơ của mình, nhớ chưa?
-Dạ, chúng em xin nghe lời thầy!
Thầy gật đầu hài lòng còn cả lớp thì lại rất xúc động. Một mùa hè nữa lại đến, nhưng mùa hè này lại khác…
Hôm sau, nó đến sớm mang theo sách trả cho thư viện. Nhìn lại nơi đây lần cuối, nó lại thấy lưu luyến khôn nguôi. Nó giúp cô Dân sắp xếp lại mấy giá sách bừa bộn. Trước giờ nó rất hay đến đây, nếu không mượn sách thì giúp cô kiểm sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151474/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.