-Mau buông tôi ra, nếu không thì tôi la lên đấy!
Hắn cũng không chịu thua:
-Cậu có giỏi thì la đi, la to lên!
-A! A! A! Cứu tôi với, có người định cưỡng dâm. Có ai không, làm ơn cứu tôi đi!
“Trời, cô ta đang nghĩ cái vớ vẫn gì trong đầu vậy? Mình mà lại đi làm cái chuyện vô vị đó với cô ta sao, la to vậy làm gì chứ? Nhưng nơi đây nằm phía sau văn phòng thầy Hiệu phó, lỡ có ai nghe được thì rắc rối to.”
Chả biết nên phải làm sao, hắn đành cúi xuống, dùng môi mình để che cái miệng đang ầm ĩ kêu cứu kia. Khoảnh khắc môi chạm môi, tim nó như ngừng đập, trừng mắt nhìn hắn. Đôi mày hắn khẽ nhíu lại, hàng mi dài khép hờ, đẹp mê hồn, làm nó quên cả dãy dụa.
Nhân lúc nó đang hồn siêu phách lạc, hắn thò tay vào túi quần nó, móc ra cái điện thoại. Hắn buông nó ra rồi nhanh tay xóa đi mấy cái hình đó.
-Nếu ngay từ đầu cậu chịu đưa thì tôi đâu phải làm vậy.
Trong lúc hắn đang xóa thì nó đã hoàn hồn, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn ta dám giở trò ư, nó giận dữ đạp cho hắn khụy xuống rồi đá hắn mấy cái.
-Cho cậu chết này! Cái này là cho quả banh thứ nhất. Cái này là cho quả banh thứ hai.Cái này là cho cuốn sách hồi sáng. Cái này là cho nụ hôn đầu của tôi. Cái này là cho tổn thương về tâm hồn của tôi,...
Nó đá một hồi cũng mệt, nhưng lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.