Mùa xuân năm thứ hai Dương Dương đi học mẫu giáo, vợ chồng họ Từ thực sự đã sinh cho cậu một em bé nhỏ để bầu bạn.
Nhưng giới tính không thể kiểm soát, lần này sinh ra một bé gái.
Con gái cũng tốt, anh trai em gái, nghe rất ấm áp cưng chiều.
Sơ Sơ khuôn mặt không giống mẹ nhưng lại thừa kế nét thanh tú và khí chất của ba.
Điềm đạm khôn ngoan, tao nhã lễ phép, đôi tay nhỏ nhắn chưa cầm được đàn violin, tuy nhiên cũng đã quen với cường độ luyện tập vài giờ mỗi ngày.
Ba từ khoa văn nên rất chú trọng trong việc giáo dục, vì vậy Dương Dương và Sơ Sơ đã được tiếp xúc với nhạc cụ từ nhỏ.
Đối với chuyện này, mẹ không có ý kiến, bây giờ cũng không còn nhiều trẻ em học nhạc cụ, về sau không biết nấu ăn cũng có thể kéo đàn.
Những người làm về nhạc không phân biệt giới tính, trong mắt mẹ những người như vậy luôn có khí chất khác người thường.
Thời điểm Sơ Sơ vừa mới bắt đầu học đàn violin, mẹ vô cùng chú ý đến cô.
Dù tay nhỏ không thể bấm dây đàn nhưng vẫn luôn kiên trì luyện tập xong một khúc.
Mẹ ngồi bên cạnh luôn lập tức thưởng cho cô một tràng pháo tay.
Một ngày nọ, vì là ngày lễ nên ba được ở nhà, vừa hay tới thời gian luyện đàn của Sơ Sơ, vì thế ba cùng mẹ ngồi trong phòng đàn làm khán giả.
Sơ Sơ có chút khẩn trương, mới vừa thử âm, ba liền nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734154/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.