Còn nhớ dì giúp việc của vợ chồng nhà họ Từ chứ?
Bà vẫn luôn làm công việc này.
Hơn nữa vẫn rất dễ dàng.
Mợ chủ trẻ tuổi chọn tiếp tục đi học cho nên công việc thường ngày vẫn là ở trường, đến cuối tuần mới về nhà.
Còn tiên sinh chỉ cần không tăng ca thì thường ngày sẽ về nhà.
Cứ bảy giờ anh sẽ về nhà, về nhà là có thể ăn cơm dì nấu. Tốc độ ăn cơm của tiên sinh không tính là nhanh vì trong lúc ăn cơm có thói quen cầm ipad trong tay, vừa đọc tin tức vừa ăn.
Bàn ăn hình vuông đủ cho tám người ngồi nhưng bây giờ chỉ có một mình tiên sinh dùng cơm.
Người đàn ông thẳng lưng, đầu hơi rũ xuống, phong thái ưu nhã, ung dung thong thả nhưng vẻ mặt lại không tập trung.
Ban đầu dì còn cho là mình làm thức ăn không hợp khẩu vị tiên sinh.
Vì để vừa ý ông chủ, dì nói xa nói gần hỏi tiên sinh có phải không thích thức ăn không.
Lúc ấy tiên sinh đang phơi nắng ở ban công, dựa lưng vào ghế đọc sách, tóc ngắn mềm mại bị ánh mặt trời nhuộm sang màu hạt dẻ.
Anh miễn cương nâng mí mắt lên, con ngươi màu hổ phách vì đón ánh nắng nên vẫn chưa kịp thích nghi.
Giọng người đàn ông ôn hòa: “Không có món nào đặc biệt thích ăn.”
Trong lòng dì nói, chỉ có thể dùng trực giác nhạy bén quan sát món tiên sinh thích.
“Cuối tuần này”, tiên sinh đột nhiên nói một câu: “Dì đi xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734151/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.