Mà người đầu têu đang đứng ở trong phòng rửa tay, vẻ mặt thích thú, tư thế ưu nhã.  
Cố Thanh Thức nhìn tới chán nản, yên lặng thở dài.  
Đoán không chừng tin tăng ca của các giáo viên sẽ sớm được gửi đến.  
Nếu sớm biết chuyện này đã không đưa cho anh xem bài viết kia. 
Ai mà biết tài khoản tám trăm năm trước anh vẫn chưa quên mật khẩu, quản trị viên lại còn thêm tích đỏ cho anh.   
“Anh nói thẳng ra như vậy”, Cố Thanh Thức bình tĩnh nói: “Lỗ tai Chử Dạng cũng không được yên tĩnh nữa.”   
Từ Nam Diệp nhàn nhạt cười, giọng điệu miễn cưỡng: “Cho nên?”  
Cố Thanh Thức càu mày, cảm thấy Từ Nam Diệp có cái gì không đúng. 
Tính cách của Từ Nam Diệp anh ta cũng biết một chút, dù sao cũng không giống như người có thể nói ra lời đó.  
Cố Thanh Thức đột nhiên quay đầu quan sát Từ Nam Diệp mấy lần.  
Khuôn mặt tuấn tú vẫn như vậy, cũng không giống như say rượu, nhìn thấy Cố Thanh Thức anh cũng quay đầu nhìn lại anh ta.  
Đồng tử của người đàn oogn rất sâu, ánh sáng phản chiếu bị tròng kính chặn lại, càng trở lên mông lung, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười. 
“Còn muốn uống không?”  
Cố Thanh Thức dò xét hỏi: “Đàn anh?”  
“Cũng được”, Từ Nam Diệp mím môi, có chút đắc ý cười: “Dù sao tôi còn có Dạng Dạng.”  
Kiểu ngây thơ khoe khang như này căn bản không giống chuyện một người đàn ông trưởng thành đã gần ba mươi tuổi sẽ làm.  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734132/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.