Chử Quốc Hoa có vài chục năm kinh nghiệm giảng dạy nên từ sớm đã luyện được một giọng ca vàng, không cần đến loa để khuếch tán giọng nói trong một giảng đường một trăm người. Khi ông ấy rống lên trực tiếp làm đôi vợ chồng phát ngốc ngay tại chỗ không nói nên lời.
Ông ta thì chỉ coi hai người này là những người còn trẻ, trong đầu óc toàn là tình ái, giận hờn nhưng ông vẫn muốn giành lại công đạo cho bà vợ của mình.
Chử Quốc Hoa đem hộp rau trộn đặt thật mạnh trên bàn cơm, vẻ mặt buồn bã: “Mệt mẹ của các con còn lo lắng sợ các con bận rộn chuyện công việc và học tập, không có thời gian ăn cơm, đến lúc đó lại bị bệnh đau bao tử nên kêu ba lấy một chút thức ăn làm sẵn đem lại đây cho các con cất trong tủ lạnh. Các con thì ngược lại, mỗi tuần chỉ về nhà có một lần còn muốn viện đủ thứ lý do tìm cớ để trì hoãn. Nếu đã như vậy, từ nay hai đứa cứ coi như ba và mẹ đã chết!”
Chử Dạng tìm thấy khoảng trống giữa những lần thở ra của ba mình nên mở miệng giải thích: “ Ba, chuyện không phải như ba nghĩ đâu…..”
“Vậy chuyện là như thế nào?” Cô càng nóng lòng giải thích, Chử Quốc Hoa càng cho rằng cô đang chột dạ, “Lúc trước ba đã nói con đừng vội kết hôn, hãy dành nhiều thời gian hơn để kết bạn tìm hiểu trước, con có nghe sao? Hai con có nghe sao?”
Ông chỉ con gái mắng còn chưa đủ còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3733893/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.