Trong căn nhà trắng nhỏ bé nhìn xuống thị trấn, Simon Price đang ủ ê cáu kỉnh. Chuyện đã qua được nhiều ngày. Đoạn thông tin cáo buộc gã cũng đã bị gỡ khỏi website nhưng Simon vẫn chưa bình thường lại được. Giờ mà rút lại việc ứng cử thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Cuối cùng chẳng có mống cảnh sát nào đến nhà vì vụ cái máy tính nên giờ Simon đâm ra hơi tiếc đã vứt nó xuống sông. Lại nữa, không biết gã có nhìn nhầm không, nhưng hình như tay thu ngân tiệm sửa xe dưới chân đồi cười nhăn nhở đầy hàm ý khi gã đưa thẻ tín dụng cho hắn. Trong chỗ làm bây giờ đầy tin đồn cắt giảm nhân sự, Simon cứ nơm nớp lo mẩu tin tố cáo kia đến tai các sếp, rồi thể nào gã với Jim và Tommy cũng sẽ bị sa thải.
Andrew quan sát và chờ đợi, cứ mỗi ngày qua hy vọng lại tắt dần. Nó đã cố cho người đời thấy cha mình là kẻ thế nào, thế mà hình như họ chỉ đơn giản nhún vai. Andrew cứ nghĩ ai đó ở xưởng in hay trong hội đồng sẽ đứng ra nói dứt khoát vào mặt Simon rằng: “Không”; gã không đủ tư cách tham gia vào cuộc cạnh tranh với những người khác, không phù hợp, không đủ tiêu chuẩn, đừng có làm chính mình và cả gia đình bẽ mặt nữa. Nhưng không gì xảy ra ngoài chuyện Simon thôi không bàn chuyện hội đồng hay gọi điện thoại thuyết phục người này người khác bỏ phiếu cho gã nữa, đống tờ rơi gã tranh thủ in ngoài giờ làm việc vẫn nằm nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-trong-the-casual-vacancy/2535448/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.