Những điều bị phủ nhận, bị bưng bít, bị che đậy và giấu kín.
Dòng sông Orr ngầu bùn cuốn đi những mảnh vụn chiếc máy tính ăn cắp bị ném xuống từ cây cầu đá cũ lúc nửa đêm. Simon đi tập tễnh với ngón chân đau, bảo với mọi người là gã bị trượt chân ở lối đi trong vườn nhà. Ruth chườm đá mấy vết thâm tím và vụng về che đậy bằng tuýp kem nền cũ; môi Andrew sưng vều ra như thằng Dane Tully độ trước, Paul lúc trên xe buýt lại bị chảy máu cam, xe vừa tới trường là nó phải đi thẳng vào phòng y tế.
Shirley Mollison lên Yarvil mua sắm nên dù Ruth liên tục gọi điện, mãi đến cuối giờ chiều nhà Mollison mới có người nhấc máy, lúc đó hai cậu con trai của cô đã đi học về. Andrew đứng trên cầu thang ngoài phòng khách nghe cuộc nói chuyện một chiều vẳng ra. Nó biết mẹ cố dàn xếp cho xong vụ việc trước khi Simon về nhà, vì chắc hẳn gã sẽ giật lấy ống nghe từ tay cô gào thét chửi rủa bà bạn cô bên kia.
-… chỉ là mấy lời dối trá ngu ngốc đó thôi - cô nói giọng tươi tỉnh - nhưng nếu chị gỡ nó xuống được thì nhà chúng tôi rất cảm ơn, chị Shirley ạ.
Andrew cau mặt, vết rách trên môi suýt toác ra. Nó ghét nghe bà mẹ quỵ lụy năn nỉ bà kia. Trong một thoáng nó bực bội vì cái tin kia vẫn chưa được gỡ xuống. Rồi Andrew nhớ ra chính nó đã viết, chính nó đã gây ra mọi sự: bộ mặt bầm tím của mẹ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-trong-the-casual-vacancy/2535446/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.