*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Nguyệt Trì đưa Đường Hành tới trước cổng Ủy ban thôn. Hơn hai giờ sáng, khắp sơn thôn là một miền tĩnh lặng. Sau đó, anh lưu loát sải bước ngồi lên xe máy, chân trái đạp bàn đạp, "Rừm" một tiếng, xe nổ máy, tới lúc này, Đường Hành mới hiểu ra điều này có nghĩa là gì.
"Lý Nguyệt Trì!"
Lý Nguyệt Trì không quay đầu lại, giọng mất kiên nhẫn: "Em vẫn chưa hiểu tôi nói gì sao?"
Hiểu, chính là vì hiểu được, —— Đường Hành nghĩ, đây là lần thứ hai họ từ biệt nhau. Lần đầu tiên là 6 năm trước, lần thứ hai là hiện tại. Vậy còn lần thứ ba thì sao? Nhưng trên đời này được mấy lần tình cờ gặp lại để hai người có thêm cơ hội mà từ biệt nhau lần nữa. Nhưng Lý Nguyệt Trì, chính Lý Nguyệt Trì nói cậu cút đi.
"Đúng rồi," Lý Nguyệt Trì nói, "Bọn họ chỉ đưa em trai tôi tới khách sạn ngủ qua đêm thôi, lại còn được phục vụ đồ ăn thức uống nữa —— lãnh đạo, thầy làm ơn đừng làm dân đen bọn tôi phải khó xử."
Lãnh đạo? Là đang gọi cậu sao?
"Sẽ không." Đường Hành nói.
Lý Nguyệt Trì không nói gì nữa, hai giây sau, anh vặn tay ga, tiếng "tạch tạch" vang lên, xe chạy đi.
Đường Hành yên lặng đứng nhìn đèn xe màu trắng, ban đầu là một chùm sáng lớn, sau đó dần dần hóa thành một điểm sáng to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-phuong-nam/3118550/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.