Phong Linh nhớ lại cái lần gặp hắn trong con hẻm nhỏ, hắn cũng thương tích đầy mình, cả người toàn là máu như bây giờ. Lần đó hắn suýt chết, và lần này cũng vậy.
Từ khi xác nhận mới quan hệ yêu đương với hắn, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ nhất cái lý do mọi người đều cản khi biết cả hai hẹn hò.
Cô và hắn không cùng một thế giới.
Dường như thời gian qua quá yên bình nên cô đã quên hắn là kiểu người như thế nào, bạn bè của hắn, các mối quan hệ của hắn, kẻ thù của hắn..
Có đánh chết cô cũng không thể tưởng tượng được có ngày mình lại trở thành con mồi cho đám người bặm trợn lưu manh ấy. Nhưng sự thật vẫn diễn ra, và nó đã diễn ra bằng cái cách đau đớn nhất.
Chắc cả đời Phong Linh cũng không bao giờ quên khoảnh khắc tên áo đỏ điên cuồng xé chiếc váy của cô mặc cho cô gào khóc van xin, không bao giờ quên đừng cái tát như trời giáng rơi trên mặt, không quên được cái tê rần nơi chân tóc khi bị bọn nó kéo lê, đau đến nỗi muốn bật cả da đầu. Và đương nhiên giây phút ám ảnh nhất là lúc Đỗ Đăng Khoa xuất hiện với một thân thương tích, máu dính khắp người, nhỏ cả xuống nền nhà..
Giờ đây khi cô đã được an toàn, hắn cũng thoát khỏi cửa tử, cô lại bắt đầu lo được lo mất.
Phong Linh đưa tay vuốt nhẹ lên má hắn, gương mặt đang hốc hác xanh xao vì bị mất máu quá nhiều.
Đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3456889/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.