Một thằng đàn ông bẩn thỉu đang điên cuồng xé rách chiếc váy trên người Phong Linh.
Còn cô thì dùng hết sức mình phản kháng, hai chân đang bị trói chặt không ngừng vung vẩy kịch liệt.
Phong Linh kinh hoảng gào thét.
Vì quá hoảng sợ, đầu óc cô lúc này bị rơi vào vô thức, chỉ biết gào thét vùng vẫy nên không hay cánh cửa phòng một lần nữa bị đạp đổ.
Đỗ Đăng Khoa như quên cả cái đau trên người, hắn cũng chả màn đến những vết thương đang nứt toạt ra, hắn tức giận điên cuồng lao đến kéo tên khốn đó ra khỏi người Phong Linh, định đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Nhưng Lục Huy đã nhanh tay hơn. Cậu ta tiến đến, dùng hai tay kéo tên đó lên, vung nắm đấm vào thẳng mặt nó.
Đỗ Đăng Khoa đau xót kéo tay Phong Linh ngồi lên. Nhưng cô vẫn không thôi, ra sức mà vùng vẫy. Hắn đau đớn ôm cô vào lòng thật chặt:
"Là anh! Anh là Khoa đây! Đã không sao rồi!"
Hắn chua xót:
"Anh xin lỗi, là do anh đến muộn!"
Bị hắn ôm chặt, Phong Linh dần cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên đã thôi vùng vẫy nhưng ngay sau đó cô đã đẩy hắn ra và ngồi thu mình vào một góc, hai tay cố kéo kéo chiếc váy đã bị rách tả tơi che lấy đùi mình, đôi môi run run muốn bật khóc.
Đỗ Đăng Khoa nhìn cô gái mình yêu thường ngày miệng mồm chẳng thua ai, giờ như một con ốc chui thân vào vỏ, tim hắn như bị người ta dùng dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3444964/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.