Hải Quỳnh nhanh chân bước đến đẩy Đỗ Đăng Khoa ra, đứng chắn trước mặt Thiên Minh. Giọng run run:
"Cậu quá đáng vừa thôi!"
Họ Đỗ bật cười, hướng Thiên Minh mà nói:
"Xuỳ! Đã vậy còn núp dưới váy con gái."
Thiên Minh nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, các khớp xương kêu răng rắc, nhưng vẫn cố nhịn.
Phong Linh không chịu được nữa đã bước nhanh tới, cố gắng kéo tay kẻ đang gây rối ra khỏi lớp. Hắn chấp nhận đi theo cô, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Thiên Minh đầy ý tứ sẽ không bỏ qua.
Cả hai dừng lại sau dãy nhà khu C.
"Cậu muốn tôi phát điên mới vừa lòng đúng không?" Phong Linh ức chế hét lớn.
Nhưng kẻ gây sự lại tỉnh bơ hỏi lại:
"Em thích thằng đó à?"
"Tôi thích ai không liên quan gì đến cậu."
"Liên quan chứ."
Đăng Khoa nhìn con bé trước mặt xù lông tự nhiên lại thấy đáng yêu lạ.
"Đồ điên!"
"Tôi đúng là điên đấy! Em vớ phải thằng điên rồi."
Hắn vẫn cứ cười, đưa tay nhéo má Phong Linh cứ như đang dỗ dành.
Cô hất mạnh tay hắn ra. Nhưng Đỗ Đăng Khoa nhanh chóng cúi xuống in lên môi cô một nụ hôn.
Trước giờ cho dù hắn có làm trò phiền phức thì cũng chưa có gì quá đáng lắm, thế nhưng hôm nay hắn đã đánh lớp trưởng, lại còn làm chuyện "đụng chạm" đến như thế này, điều đó khiến nội tâm Phong Linh bùng nổ.
Cô đẩy hắn ra, hét lớn:
"Đây là cách mà cậu trả ơn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3332873/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.