Chương trước
Chương sau
Minh Nguyệt một tay cầm ô chạy rất nhanh dưới tuyết vừa chạy vừa nghĩ "Mình vậy mà bị quỷ rượt rồi". Minh Nguyệt đang suy nghĩ thì cảm nhận được đằng sau có gì đó liền lách nhẹ người sáng một bên thì thấy đó là một bàn tay của một nam nhân,Minh Nguyệt xoay lại nhìn thấy Đông Xuyên ở phía sau nhanh chóng bật người ra đứng cách xa Đông Xuyên,Minh Nguyệt vội vàng nói:

"Ngươi, ngươi đừng qua đây,quân tử động khẩu không động thủ,đừng qua đây"

Đông Xuyên đen mặt gắn từng chữ nói:

"Ngươi bôi nhọ danh dự của lão tử,lấy tên của ta đi thanh lâu còn dám ở đây nói chuyện quân tử với ta à!!!"

Minh Nguyệt liền lên tiếng bao biện:

"Thân phận của ta đặc biệt ngươi biết đó nên trong lúc suy nghĩ lại vô tình nghĩ đại một cái tên không ngờ lại trúng phải tên của ngươi,ta cũng không biết đó là tên của ngươi"

Đông Xuyên càng nghe càng tức giận,gầm lớn:

"LẤY TÊN CỦA TƯỚNG LĨNH BỌN TA CÒN DÁM BAO BIỆN!!!MAU CHỊU CHẾT ĐI"

Đông Xuyên dứt lời liền lao nhanh đến muốn tóm lấy Minh Nguyệt,Minh Nguyệt không vừa lập tức né tránh nhìn từ phía trên thấy có hai cây dù màu đỏ một đuổi một né đang rượt nhau chạy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác,Minh Nguyệt đạp trên không trung bay lên Đông Xuyên ngẩn đầu lên nhìn thì Minh Nguyệt đã đạp lên vai

Đông Xuyên sau đó phóng cách xa ba bốn tòà nhà, tiếp tục chạy đi nói vọng lại về phía Đông Xuyên:

"Ta đi trước đây,có gì nói chuyện sau"

Đông Xuyên đứng như trời trồng mặt đen lại ,hắc tuyến không biết nổi bao nhiêu đường,gân máu nổi đầy người hét lớn:

"MINH NGUYỆT!!!"

Buổi tối Lý Chiêu Dương về phủ Tổng Binh cùng với Hàn Diệt Phong đã thấy một người đàn ông ở tuổi trung niên đang ở sảnh chính, Thừa Trạch khi thấy hai người liền nhanh chân đi đến hướng Hàn Diệt Phong hành lễ rồi nói:

"Thái sư, không thể tiếp đón từ xa là lỗi của Thừa mỗ "

Hàn Diệt Phong im lặng lắc đầu tỏ ý không có gì, Thừa Trạch quay sang nhìn Lý Chiêu Dương hỏi:

"Các hạ là,..."

Lý Chiêu Dương liền cười nói :

"Tại hạ, Lý Dương, Thái sư là sư thúc của ta"



Thừa Trạch gật đầu :

"Hóá ra là như vậy,hai vị mau ngồi"

Hàn Diệt Phong để Lý Chiều Dương ngồi xuống bản thân thì đứng bên cạnh cô như một thói quen, Thừa Trạch liền cúi đầu nói:

"Hôm nay nhi tử của ta đã đắc tội với các vị,ta ở đây xin tạ lỗi"

Lý Chiều Dương liền cười nói:

"Không sao, ngài không cần như vậy"

Thừa Trạch hổ thẹn nói:

"Là ta không biết dạy con"

Lý Chiêu Dương lắc đầu nói:

"Bỏ qua chuyện này đi,ta và Sư Thúc muốn ở đây một thời gian để điều tra vụ án mạng của các ngài, không biết ngài có thể cho chúng ta ở lại không "

Thừa Trạch gật đầu nói:

"Được chứ,ta rất sẵn lòng vụ án này đi vào ngõ cụt nếu có Thái sư ở đây thì thần đã yên tâm hơn rồi, thần sẽ nói hạ nhân sắp xếp phòng cho các vị"

Thừa Trạch nhìn hai người nói:

"Nếu hai người có chuyện gì thì cứ việc hỏi,ta nhất định sẽ trả lời được "

Lý Chiêu Dương gật gật đầu lúc này bên ngoài Minh Nguyệt phờ phạc bước vào nói:

"Dương Dương, cứu tớ với,..."

Lý Chiêu Dương lập tức đứng lên chạy ra đỡ Minh Nguyệt vào ghế ngồi vừa rót trà ấm cho Minh Nguyệt vừa hỏi:

"Nguyệt Nguyệt cậu sao vậy chứ"

Minh Nguyệt hốc hác nói:



"Còn chẳng phải tên Đông Xuyên đó sao,hắn ta đuổi theo tôi từ giờ Ty đến tận bây giờ luôn, tôi chạy chỗ nào cũng bị tìm thấy,còn giao đấu hơn mấy chục lần không phân thắng bại ,tôi sắp chết rồi đây cả người rụng rời luôn rồi"

Lý Chiêu Dương có chút bất ngờ nói:

"Đông Xuyên Tướng Quân đuổi theo cậu từ giờ Ty đến tận bây giờ luôn sao"

Minh Nguyệt gật gật đầu cả người dựa vào ghế trong rất thê thảm,Minh Nguyệt bơ phờ nói:

"Tôi đã phải rẽ rất nhiều hướng mới có thể thoát đó"

Lý Chiêu Dương bất lực nhìn Minh Nguyệt rồi lại nhìn Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong bị nhìn thì đưa ra vẻ mặt vô tội không biết chuyện gì đang xảy ra cô thở dài nói:

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi ngày mai sẽ đi điều tra tiếp vậy"

Sáng ngày hôm sau,ba người Lý Chiêu Dương cùng gia đình của Thừa Trạch dùng bữa, bữa ăn rất bình thường và im ắng, Thừa Ân lúc này ngồi cạnh cha mình lên tiếng:

"Lý ca ca,huynh đã có người trong lòng hay ý trung nhân chưa thế"

Mọi người lúc này nhìn Thừa Ân, Thừa Trạch liền nghiêm khắc lên tiếng:

"Ân Nhi,con không được vô lễ"

Thừa Ân lộ ra vẻ đáng thương Lý Chiêu Dương cũng không muốn mọi chuyện thêm phiền phức liền nhìn Hàn

Diệt Phong rồi cười nói:

"Ta hiện tại vẫn còn nhỏ nên người trong nhà vẫn chưa nói đến chuyện này"

Thừa Ân liền vui vẻ nói:

"Gì chứ, đều Thập Hữu Lục cả rồi còn nhỏ gì chứ, muội ấy à thích huynh lắm huynh làm vị hôn phu của muội đi"

{ Thập Hữu Lục tức 16 tuổi }

Minh Nguyệt đang ăn cũng bị câu nói của Thừa Ân làm cho suýt chút nữa phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài,Hàn Diệt Phong thì đen cả mặt, Thừa Quân lập tức đập bàn nói:

"Cái gì muội muốn lấy cái tên đã đánh ca ca của muội hả!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.