11.
Lúc Bạc Tư Tễ đến sân bay, Lạc Nhan đã rời đi từ lâu.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đứng ngây người giữa sân bay đông đúc, trong lòng chợt cảm thấy cô đơn đến lạ thường.
Cô ấy thực sự đã đi rồi.
Vả lại còn đoạn tuyệt và quyết đoán như vậy, thậm chí còn chặn số điện thoại của anh.
Cô bé ngày ấy đã thực sự trưởng thành.
Nhưng, anh đang làm gì vậy?
Anh đã dùng hết sức đẩy cô ra, bây giờ Lạc Nhan cuối cùng cũng buông tay, anh lại cảm thấy không hề vui vẻ?
Bạc Tư Tễ nhìn về hướng cổng lên máy bay, mỉm cười một mình, quay người lại lặng lẽ rời đi, nhưng không hiểu sao, bóng lưng lại có chút cô đơn.
Ba ngày sau, Lạc Trường Thanh đá tung cửa biệt thự của Bạc Tư Tễ.
Phòng khách trống không nên anh đi thẳng lên lầu đ/ạp tung cửa phòng ra. Quả nhiên nhìn thấy Bạc Tư Tễ đang ngồi trong một góc, dưới chân còn có những lon bia rỗng nằm rải rác.
Anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Lạc Trường Thanh, anh lại cúi đầu, uống hết bia trong tay rồi ném xuống đất.
"Xem ra Tiểu Vương không muốn làm việc ở chổ tôi nữa."
Không sai, chính là Tiểu Vương khóc lên khóc xuống cầu xin Lạc Trường Thanh đến Bạc tổng của mình, cũng chỉ có Tiểu Vương mới có chìa khóa dự phòng biệt thự riêng của Bạc Tư Tễ.
Lạc Trường Thanh cau mày đi vào, túm lấy Bạc Tư Tễ ném lên giường.
"Hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-vo-hinh-cua-thoi-gian/3318045/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.