6. Em thích Anh
Bạc Tư Tễ nằm viện ba ngày, nhưng Lạc Nhan đặc biệc chưa bao giờ đến thăm anh dù chỉ một lần.
Lúc Lạc Trường Thanh đến thăm anh ấy chỉ nói vài câu.
Mãi đến ngày xuất viện, Lạc Nhan bởi vì “áp lực đạo đức” mà Lạc Trường Thanh gây ra cho cô, cô mới chịu đến bệnh viện.
Cô không dám đối mặt với Bạc Tư Tễ.
Sợ rằng trong lúc kích động mình sẽ lại gây ra chuyện gì đó, có một số chuyện nếu như bị lộ ra, sẽ không thể lấy lại được hình tượng trước đây nữa.
Trong phòng bệnh, Bạc Tư Tể một tay vẫn quấn băng, tay kia đang bấm laptop.
Từ trước đến nay anh luôn là một người nghiện công việc, thậm chí bị thương cũng không ngoại lệ.
Lạc Nhan tự nhiên đi tới, lấy đi laptop trước mặt, nhét một quả cam vào tay anh ấy.
"Chú nhỏ, dưỡng thương cho tốt đi."
Anh ấy tất nhiên có chút kinh ngạc, khựng lại một chút mới nói: "Sắp xong rồi.”
Nghĩ kỹ thì hình như lời này cũng có chút oán trách, như muốn nói, chú sắp khỏi bệnh rồi, cháu còn đến làm gì?
Lạc Nhan cũng cầm lên một quả cam, gọt vỏ, không khỏi nghĩ đến mấy lời của anh cùng Chương Nhã ngày hôm đó nghe được ở ngoài cửa.
Sau khi gọt quả cam xong liền đưa cho anh.
Cô ấy thản nhiên nói: “Chú nhỏ, cảm ơn chú đã cứu cháu, nhưng tại sao mỗi lần đối xử tốt với cháu, chú đều phải tìm một lý do vậy?”
Bạc Tư Tễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-vo-hinh-cua-thoi-gian/3318044/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.