Đời người tựa như con thoi, giữa lúc tuyệt vọng vẫn mong ước có được một sợi dây cứu vớt
Bước vào cửa Kỳ Tín, vẫn là cậu sinh viên thực tập lần trước ra đón tôi. Cậu ta dẫn tôi đi thẳng đến phòng của giám đốc Trương.
“Công ty các anh đã phá sản, nghe nói ông chủ cũng chạy mất! Chúng ta nên hảo hảo nói chuyện về 200 vạn tiền nợ chứ nhỉ?”
Trương Khắc mặt không biểu tình nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ mưu toan tính toán của một thương nhân.
“Xin lỗi, chuyện này tôi không lường trước được. 200 vạn có lẽ là tôi không thể trả được, rất xin lỗi! Bất quá hôm nay tôi đến đây là để khẳng định tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Ngài muốn kiện tôi hay thế nào cũng được, tôi không một câu oán trách!”
“Hừ, kiện anh thì có ích lợi gì? Tiền không phải cũng chẳng trở lại được sao? Một thương nhân thành công sẽ không bao giờ làm loại chuyện hại người hại mình như thế! Tuy nhiên, anh đã khẳng định sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng an tâm! Anh đừng có nghĩ rằng không thể không trả được tiền! Từ hôm nay trở đi, anh phải chính thức ký hợp đồng vào làm việc cho Kỳ Tín! Lương một tháng là bốn nghìn, ba nghìn sẽ được tự động nhập vào tài khoản công ty, dần bù vào khoản nợ của anh! Như vậy một năm anh có thể trả được 36000! Trả hết 200 vạn thì anh phải cần 55 năm! Ngoài ra còn có tiền lãi, vì vậy chí ít anh phải làm việc cho công ty 80 năm! Trong khoảng thời gian đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-tu-da-day-den-trai-tim/69614/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.