"Là Thiên Thanh? Tại sao vào mà khống bẩm báo" Người ngồi bên trong quân trướng vẫn ngâm nhi trà nóng, không có ý định ngẩn đầu lên
Vẫn là một mảnh im lặng....
"Điện hạ, ta đã trở về" âm thanh Ngọc Đan nghẹn ngào nơi cuốn họng
"Tạch" bàn tay Lý Minh Khuê cầm tách trà không kìm được khẽ run. Nàng không thể tin được vào tai mình, rất lâu rồi nàng mới có thể nghe được giọng nói quen thuộc này, giọng của người khiến nàng ôm tương tư, ruột rối tơ vò suốt mấy tháng trời, nhất thời kích động không nói thành lời. Bất quá Lý Minh Khuê vẫn là Lý Minh Khuê, nàng vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài, thản nhiên ngẩng đầu nhìn Ngọc Đan, khẽ nói: "Bổn cung biết ngươi nhất định còn sống"
Ngọc Đan nhìn chăm chú người trước mắt, thấy nàng gầy đi không ít lòng chợt nổi lên cảm giác tự trách, cô ủ rủ nói: "Nàng vẫn trách ta đi mà không từ biệt?"
"Bổn cung không dám" Lý Minh Khuê nhàn nhạt đáp
Tuy bên ngoài nhìn Lý Minh Khuê có vẻ không mấy để tâm nhưng trong lời nói của nàng vẫn có thể nghe ra chút giận dỗi.
Ngọc Đan không khỏi mím môi cười, hướng Lý Minh Khuê chậm rãi ôm nàng vào lòng, ngữ điệu ôn nhu nói: "Là ta cứng đầu tự mình quyết định mọi chuyện...sau này sẽ không như thế"
Lý Minh Khuê hơi ngẩng đầu nhìn Ngọc Đan, tỉ mỉ nhìn xem người trước mắt, y phục trên người rách đến lợi hại, tóc rối bù xù, mặt mày lem luốt, hình như còn gầy hơn rất nhiều, càng nhìn trong lòng càng dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-ngan-nam/526395/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.