Ngọc Đan cả đêm trằn trọc đến tận sáng mới có thể chợp mắt vài canh giờ, thức giấc cả người mệt mỏi, không còn một tia khí lực, nặng nề nâng mi mắt, vươn vai nhìn sang phía bên cạnh đã thấy giường lớn trống trải, thầm đoán Lý Minh Khuê đã rời đi từ sớm, không tránh khỏi có chút tiếc nuối, bao nhiêu muộn phiền đều hoá thành tiếng thở dài âm thầm trong lòng, cô sửa sang lại y phục hoàn hảo rồi truyền thị nữ vào hầu hạ rửa mặt
Vì không muốn gây động tĩnh lớn nên Ngọc Đan quyết định chọn hồ Kính Nguyệt ở phía Nam thành Dương An cách hoàng cung một đoạn khá xa, vô tình hôm nay lại trùng hợp là ngày hội thiên đăng ở Nam Lang quốc, đương nhiên sẽ có rất nhiều người kéo nhau thả đèn trời, có thể lợi dụng thời điểm dòng người chen chúc mà nhảy hồ thì quả là một địa điểm hoàn hảo, nếu lộ tin Nhị phò mã không may chơi hội bất cẩn ngã xuống hồ cũng đỡ được mấy phần mặt mũi cho Lý Minh Khuê hơn là Nhị phò mã tự mình gieo thân xuống hồ quyên sinh.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, cũng đã đến lúc khởi hành, Ngọc Đan nặng nề đi lại bên bàn, lấy một tờ giấy Tuyên Thành, tự mình mài mực, bàn tay run khe khẽ nâng bút uyển chuyển viết xuống vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại chất chứa hết thảy tâm tư "Kiếp này duyên không thành, xin người chớ tưởng niệm"
Bên ngoài phủ, xe ngựa đã được Bảo Cường chu toàn đợi ở trước cổng, Ngọc Đan đưa mắt nhìn thoáng qua nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-ngan-nam/526390/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.