Dạo gần đây mấy lão quan trong triều cứ lãi nhãi bên tai Vĩnh Bình đế rằng tại sao Nhị phò mã suốt ngày lười biếng trốn miết ở trong phủ, không chịu đến Hàn Lâm Viện để đảm đương việc biên soạn sử sách khiến Vĩnh Bình đế long nhan giận dữ liền ban xuống một thánh chỉ bắt buộc Ngọc Đan không thể trốn việc dù chỉ một ngày, nếu không sẽ lập tức tịch thu lại biệt phủ của cô
Ngọc Đan khóc không ra nước mắt, sáng sớm vừa mới giờ Mão (5h-7h sáng) gà còn chưa gáy thì cô đã phải nhấc mông ra khỏi giường thay quan phục tiến cung
Cũng may là lần này có Bảo Cường ở đây, Ngọc Đan liền mượn cớ Bảo Cường là hộ vệ của cô để lôi đầu cậu ta dậy đi chịu trận cùng mình
Hàn Lâm Viện yên tĩnh tựa miếu thờ, Ngọc Đan ở bên trong biên soạn sử sách, Bảo Cường thì lại nằm dài trên án thư lười biếng ngủ gà ngủ gật
"Hoàng tỷ phu sớm!" Giọng Lý Khánh Vân như giặc đến đánh phá sự yên tĩnh vốn có của Hàn Lâm Viện
Từ sáng đã bị Ngọc Đan lôi đầu dậy một lần, bây giờ đang yên đang lành đắm chìm trong mộng lại bị kẻ khác tiếp tục quấy phá, Bảo Cường nheo chặt hai mắt, miệng thì gầm gừ cằn nhằn: "Đứa nào dám phá mộng đẹp của bố hả"
Lý Khánh Vân lầu đầu thấy được hoàng cung này lại có một tên chán sống tới như vậy, nàng bước lại gần cuối đầu xuống nhìn Bảo Cường
Bảo Cương chậm rãi mở mắt ra lại thấy một gương mặt tinh xảo đang phóng cực đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-ngan-nam/266648/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.