Edit: Zu
Phù Đồ bắt được cái gối ném tới, rồi quăng trở lại.
Bạc Tảo bị gối đập lên mặt, vốn vừa tức vừa gấp, lần này trực tiếp bị tức đến khóc: "Cậu sao đáng ghét vậy chứ!"
"Hôm qua tớ nói làm sao? Nhìn coi mấy giờ rồi?" Phù Đồ đen mặt đi tới giường.
"Cậu đừng qua đây!" Bạc Tảo quýnh đít, ngồi trên giường lấy tay đẩy ngực anh.
Phù Đồ bắt lấy tay cậu thuận tiện tha cậu xuống giường.
"Tớ không đứng dậy!" Bạc Tảo tức giận mắt đều đỏ lên, ra sức chui vào trong chăn: "Đừng kéo tớ! Cậu đáng ghét!! Tớ ghét cậu!"
Cậu vừa khóc vừa đánh bốp bốp, nhưng mà sức lực quá yếu, cả người cùng chăn đều bị kéo xuống đất, trên giường ngay chỗ cậu ngồi rõ ràng là bị ướt một mảng.
Phù Đồ nhẹ buông tay, Bạc Tảo ngồi trên mặt đất, đem mặt chôn ở đầu gối khóc lớn.
Phù Đồ bất đắc dĩ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phù Dao người đang đợi bên ngoài. Sau đó mới ngồi xổm xuống đưa tay ôm Bạc Tảo: "Được rồi, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ."
Bạc Tảo chống cự đẩy tay anh ra, nhất định không chịu ngẩng đầu, khóc càng lúc càng lớn, đến độ thở không nổi.
Phù Đồ bất đắc dĩ, đành phải ôm người đặt ở mép giường: "Hôm trước tớ đưa sách cho cậu vẫn chưa xem xong sao?"
Bạc Tảo một mực nằm sấp trên giường khóc, hoàn toàn nghe không vào, hơn nữa còn từ chối giao lưu.
"Đừng khóc," Phù Đồ nhíu mày: "Đây là hiện tượng bình thường, đàn ông trưởng thành ai mà chả từng làm dơ giường?"
Bạc Tảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-mot-cua-so/614262/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.