Edit: Zu
Bọn họ ở dưới chân núi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát sau đó đi leo núi.
Ngọn núi này không tính là cao, bởi vì có ngôi chùa được nhiều người biết đến, cho nên bậc thang được sửa lại rất rộng rất bằng phẳng, thuận tiện cho các nhà sư cùng với khách hành hương đến hành hương.
Bạc Tảo ngồi ở trên bậc thang, thở phì phò.
Phù Đồ mở bình nước khom lưng đưa cho cậu: "Tập luyện không đủ, cái này còn chưa đi được một nửa."
Bạc Tảo mệt lử uống miếng nước, ngẩng mặt nhìn anh: "Tớ không đi nổi, cậu cõng tớ."
Bên cạnh một bé gái mũm mĩm khoảng sáu bảy tuổi đi ngang qua, nghe vậy nhìn cậu một cái, ngẩng đầu cùng bà nội bé nói: "Anh trai này không có lợi hại như cháu! Cháu tự mình đi đó!"
Bạc Tảo mặt đỏ muốn nổ tung.
Phù Độ "Khụ" một tiếng che đi khóe miệng đang cười, lập tức bị ánh mắt liếc qua hung hăng trừng một cái.
Bạc Tảo không tình nguyện mà đứng lên: "Kéo tớ một chút."
Phù Đồ duỗi tay qua, cầm cổ tay nhỏ trắng nõn kéo cậu chậm rãi đi lên. Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, hai người càng đi càng chậm, cuối cùng thấp thoáng thấy được mái hiên màu vàng của ngôi chùa.
Mái hiên cong lộ ra cái chuông thanh đồng, gió thổi qua, vang lên vài tiếng nhạc lanh lảnh. Ở trên đỉnh núi bên trong mây mù lúc ẩn lúc hiện, như là giọng nói thần tiên truyền đến từ bầu trời, phong cách cổ xưa mà dễ nghe.
Bạc Tảo hai tay cầm cánh tay Phù Đồ, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-mot-cua-so/614261/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.