Buổi sáng ở công ty H ồn ào nhộn nhịp, phòng ban quảng cáo càng vui hơn nữa, chưa có sếp nên mọi người tụm năm tụm ba lại nói chuyện. My đi từ ngoài vào trong, vừa đi vừa lục lọi trong túi mình một cây son, đi làm mà không có son, chỉ sợ mọi người nghĩ cô là ma chết trôi.
Tối qua nói chuyện với Ngọc xong cả đêm My không ngủ được, cứ vẩn vơ nhớ về Ngọc. Người ngồi trước mặt cô là người cô yêu nhất đời, nhưng cô lại không thể nói với chị ấy cô yêu chị ấy rất nhiều, cô biết trong lòng chị ấy vẫn còn buồn cô, hận cô. Lòng My cũng không yêu cầu nhiều, chỉ cần chị ấy cho cô ở bên cạnh, dù chỉ nhìn chị ấy từ phía sau cô cũng hạnh phúc.
Cô không dám lên tiếng mở lời mình vẫn còn yêu Ngọc, mười sáu năm, cô biết đó không phải là một con số nhỏ. Cô đã bỏ rơi Ngọc mười sáu năm trời, những cái tết trôi qua trong vô vọng, những ngày tháng khổ cực của Ngọc không có mặt cô. Cô buồn, trên tất cả là hối hận, nuối tiếc.
Làm trong phòng này cô cảm thấy mọi người đều ra sức bắt nạt Ngọc, từ những đề án Ngọc đưa xuống không ai hoàn thành hết mình. Cô phát hiện điều này khi thấy gương mặt đăm chiêu của Ngọc nhìn vào bản mô tả của chị Bình, Ngọc bỏ tờ giấy xuống bàn của chị ấy, lạnh lùng nói: "Làm lại, trước sáu giờ chiều nộp tôi."
"Mẹ ơi!" Chị Bình ôm trán mình đau đớn sau khi Ngọc vào bên trong phòng làm việc. My
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-giua-hai-ta/953147/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.