Bọn họ cứ thế lái thẳng một đường tới phương Bắc.
Mang theo Đình Sương hai mươi bốn tuổi, chạy về phía Bách Xương Ý hai mươi bốn tuổi.
Trên đường đi ngang qua một bờ sông không người, bọn họ tựa lưng vào xe, gặm chung một ổ bánh mì hoa cúc, uống chung một chai nước, tán gẫu xem dòng sông trước mặt đã từng có nền văn minh nào quật khởi, hiện nay lại đổ về vùng biển nào. Trên đường đi qua rặng núi không người, bọn họ chẳng cách nào kiềm chế được, ở dưới bầu trời đầy sao mà thỏa sức làm tình, sau đó cọ xát thì thầm, hứa rằng chờ đến khi mùa đông trời quang, sẽ quay lại đây chụp biển sao lấp lánh.
Rốt cuộc cũng tới được Lübeck.
Ngủ chưa được ba tiếng, Bách Xương Ý đã gọi Đình Sương dậy, cùng ngồi thuyền ra biển.
Bọn họ đi nhờ một chiếc thuyền đánh bắt cá không lớn lắm, trên thuyền còn có 7-8 vị du khách khác, mọi người đều là trời vừa hửng sáng đã muốn lên thuyền ra biển, vừa ngắm mặt trời mọc, vừa quan sát quá trình đánh bắt cá.
Trời còn chưa sáng hẳn, trên mặt biển một vùng tối tăm.
Sóng biển cuồn cuộn tách sang hai bên mạn thuyền, gió biển gào thét bên tai.
Quả đúng là đạp gió rẽ sóng.
“Anh lạnh không?” Đình Sương hỏi.
Bách Xương Ý bảo: “Nếu em lạnh thì chúng ta đi vào bên trong khoang thuyền.”
Đình Sương nói: “Nếu anh lạnh thì hãy chui vào lồng ngực của em.”
Bách Xương Ý cười đáp: “Anh không lạnh.”
Đình Sương ôm lấy anh: “Em cảm thấy anh lạnh.”
Chân trời chậm rãi bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334875/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.