Đình Sương đi theo Bách Xương Ý xuống xe, nhìn thấy cách đó không xa có một nhà hàng.
Vào ngồi chưa ấm chỗ, Đình Sương lại muốn đi vệ sinh: “Này… em ——”
“Này là để gọi tôi à?” Bách Xương Ý nhìn về phía cậu.
Đình Sương đáp: “Ấy… không phải ạ.”
Bách Xương Ý cúi xuống tiếp tục đọc menu, khóe môi hơi cong lên.
Đình Sương nín một lúc, rồi gọi: “… Giáo sư ơi.”
Bách Xương Ý lật tờ menu, nói: “Hiện tại không phải giờ lên lớp.”
Không gọi là giáo sư, thì gọi là gì?
Cycle à?
Đình Sương thầm kêu trong lòng, cảm giác không sao gọi được.
“Ờmm…” Cậu khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy phải gọi là gì ạ?”
Bách Xương Ý liếc cậu một cái, nói: “Chẳng phải bình thường gọi thuận mồm lắm sao.”
Bình thường… gọi… thuận mồm lắm…
Bình thường Đình Sương hay gọi Prof. Bai là ‘lão giáo sư biến thái’, gọi Cycle là ‘anh yêu’, quả thực gọi rất chi là thuận mồm…
Hiện giờ Đình Sương chỉ muốn tìm cái hố nào đấy để chui xuống.
Gọi kiểu gì cũng là tìm đường chết.
Cậu đành huỵch toẹt vấn đề: “Em muốn vào toilet một chút.” Sau khi nói xong, cậu vẫn ngồi im tại chỗ, không dám tự ý đứng dậy.
Qua vài giây, Bách Xương Ý mới ngẩng đầu lên, chẳng hiểu mô tê gì mà nhìn cậu: “Việc này cũng cần tôi phê chuẩn à?”
“Không ạ.” Đình Sương nhanh chóng vùi đầu chạy vào nhà vệ sinh.
Cởi thắt lưng, kéo khóa quần, xả nước, xong xuôi, rửa tay, nhìn chính mình trong gương: Đình Sương ơi, đây là nghiệp tự mày gây ra, ai bảo mày mắng người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334823/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.