Đời này đôi khi phải tự tìm đường chết.
Đình Sương vừa chạy về phía cổng LRM vừa nghĩ, đợi lát nữa nhìn thấy Cycle, rốt cuộc mình nên coi anh là Cycle, hay nên coi là…
Nhớ đến gương mặt kia của Bách Xương Ý, chân của Đình Sương lại bắt đầu run.
Cậu căn bản không sao hiểu được, nếu đối phương đã sớm biết Frost và Ting là cùng một người, tại sao mỗi ngày vẫn tán gẫu với mình, tại sao còn muốn mời mình đi ăn cơm?
▬ Tôi dẫn cậu đi ăn cơm.
Ăn cơm.
Cơm chặt đầu ai mà nuốt trôi cho được?
Chẳng biết sao câu nói kia của Chúc Văn Gia đột nhiên vang vọng trong đầu Đình Sương —— “Anh tìm bồ chứ có phải tìm bố đâu.”
Hiện tại thì có khác nào gạ chịch gạ phải bố đâu?
710m thật sự rất ngắn, ngắn đến mức cổng tòa nhà LRM đã gần ngay trước mắt.
Không có ai trông cổng.
Đình Sương bắt đầu cầu nguyện mọi việc diễn ra hôm nay chỉ là ảo giác, khoảng cách 3m là ảo giác, Cycle nói đi ăn cơm cũng là ảo giác.
Đúng vậy, ảo giác.
Cậu sẽ đứng ở cổng khu LRM năm phút đồng hồ, năm phút nữa mà không ai tới thì cậu sẽ đi. Không, hai phút thôi, hai phút nữa mà không ai tới cậu sẽ đi ngay. Nghĩ như thế, Đình Sương lại cảm thấy mình đứng ở cổng ra vào quá dễ thấy, cậu nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng chạy đến trốn sau một thân cây.
Căng thẳng.
Vẫn chẳng có ai đi ra khỏi cổng.
Đình Sương không tự chủ được mà rút bao thuốc lá ra khỏi túi quần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-cach-cua-nguoi/1334822/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.