Ngày hôm sau đến tận giờ trưa Ngọc Thiên Minh mới mở mắt, nằm trên giường y phục chỉnh tề, chăn đắp nghiêm chỉnh.
Đình Phong bên cạnh canh chừng từ sớm, vừa thấy cậu trở người là lập tức sán đến săn sóc:"Thiếu chủ cảm thấy trong người sao rồi? Hôm qua ngài về đêm, đến sáng nay phát sốt, làm tôi lo lắng muốn chết."
Ngọc Thiên Minh định nói gì đó, nhưng phát giác ra cổ họng khản đặc, khó khắn lắm mới phát ra được vài tiếng:"Nước... nước."
Đình Phong nhanh nhẹn rót cho cậu ly nước ấm, giúp cậu ngồi dậy uống hết. Cổ họng được thông thoáng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn mấy phần, cậu nhìn phòng ở quen mắt, bất giác nhớ lại khung cảnh hãi hùng đêm qua trong nhà hoang, tự nhiên cảm thấy run rẩy. Cậu chỉ nhớ lúc đó thần trí đã vô cùng mơ hồ, có nghe thấy tiếng đạp cửa xông vào, cũng không rõ là ai. Sau lúc ấy mọi chuyện diễn ra thế nào cậu chẳng nhớ nổi nữa.
"Đêm qua... là ai đưa ta về?" Ngọc Thiên Minh nhìn ngang mặt Đình Phong. Nó định lên tiếng trả lời nhưng miệng vừa mở thì đã bị cắt ngang.
"Là ta." Sở Vân Chính bước vào phòng, trên tay còn bưng theo một khay cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Đình Phong thấy bản mặt hắn thì ê chề bĩu mỗi, nhưng hắn chẳng để ý lắm, tiến thẳng vào chỗ Ngọc Thiên Minh nằm đặt cháo xuống bàn nhỏ gần đấy, sau đó lại cạnh giường, rất tự nhiên áp tay lên trán cậu trước con mắt ngỡ ngàng của Ngọc Thiên Minh.
"Đỡ sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971736/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.