Thành phố Lí Nam cao sang mà nói thì là nơi giàu có nhất nhì vùng phía bắc. Cứ đi bừa một đoạn đường nào đều sẽ thấy đủ những cửa hàng buôn bán. Thương nhân ở đây nhiều hơn dân thường, cả tây cả cả ta. Từ lâu đất này đã thành cái kho tiền tài trong mắt những kẻ cầm quyền, vơ được một chút nhỏ có thể phất một người lên mây.
Nhưng Lí Nam lộng lẫy hoa lệ thế thôi, bên trong lại thối nát vô cùng. Có người giàu thì chẳng thiếu kẻ nghèo. Ở đây lắm chỗ buôn nơi bán như vậy, cần nhiều người làm, dân tứ xứ ngày trước cứ đổ xô về đây kiếm việc. Cơ mà muốn có làm phải thành dân Lí Nam, đặt cái hộ khẩu ở đây, thuê cũng được, ở đợ cũng chẳng sao, đến được thì đến. Nhiều người vì muốn có được chỗ làm tốt mà tốn nhiều công sức để vào được thành phố, ấy vậy mà cũng chẳng yên thân.
Một nơi đắt đỏ thế này, dân nghèo dễ sống không? Nghèo kiếm được tiền cũng chỉ đủ ăn, còn phí nhà ở, điện nước, xe cộ lấy gì lo. Thành phố chứ chẳng phải quê, muốn gì đều cần đến tiền, nhiều người vỡ mộng muốn rời đi, nhưng cái hộ khẩu nó dính kẹt ở đất Lí Nam rồi, dễ gì thoát được.
Giàu vẫn cứ giàu, nghèo lại hoàn nghèo. Ở Lí Nam nó là thế. Có tiền có quyền, không tiền thì làm trâu làm ngựa suốt thôi. Mặt ngoài yên bình đẹp đẽ lắm, nhưng trong đấy là nỗi bi thảm nghiệt ngã của biết bao người dân nghèo, bị tầng lớp cầm quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971703/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.