Sở Vân Chính nhìn xuống chữ viết trong sổ tay vẫn để mở trên bàn suốt mấy tiếng qua, trong lòng vốn không có phiền muộn, nay lại nhen nhóm một chút rối ren.
Hắn nhìn xuống cổ tay mình, tơ duyên hồng đậm sắc máu, nút kết rất chặt, khó có thể gỡ được. Cớ gì một mối tình sâu sắc này của hắn lại bị âm dương ngăn trở?
Hắn sống ngần ấy năm, đã ngót nghét một phần ba cuộc đời, trái tim khô mục héo mòn chưa một lần động tâm với ai. Thực sự hắn chẳng hiểu, nếu người kia còn sống, liệu hắn có thể yêu không. Nhưng thời khắc này, đối phương là một cô hồn không thân xác không nhân dạng, hắn chỉ dựa vào những tư liệu trong hồ sơ bản án để mường tượng dáng vẻ cậu, vậy mà bản thân hắn vẫn thấy mình có gì đó khác lạ với trước kia.
Là do tơ hồng, hay thật sự hắn đã động tâm?
Hắn chẳng rõ những kiếp người đã qua "hắn" và Ngọc Thiên Minh đã trải qua những gì, cơ mà hắn thấy đối phương cũng không mặn mà chuyện cũ, khiến hắn tò mò tính chân thật của mối tình này.
Vì sao nhỉ?
Sở Vân Chính lại lần mò tìm người kia theo đầu sợi chỉ đỏ. Cậu đang ở vị trí ghế bành lớn trong phòng, sợi dây thi thoảng sẽ đong đưa theo hoạt động của linh hồn. Ở vị trí bàn đối diện là chiếc hộp mà ngày đấu giá hắn đã đem về, và trên thành ghế, một quyển nhật ký trong số đó đang được mở ra, vài phút sẽ có một trang giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971673/quyen-4-chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.