"... ưu tú nhất sao?" Sở Huyền Dương cười khẩy khi chợt nhớ lại câu nói mấy ngày trước của Án Diễm Mạnh.
Hắn không thể phủ nhận, người đồ đệ này của quốc sư vô cùng thú vị. Mặc dù đã biết tuổi y chẳng kém mình là bao, nhưng sao hắn cứ thấy y ngây ngô lạ thường. Không phải là vì y ngờ ngệch, mà là bởi y không giống như một nhân loại sẽ bị những thứ trần gian thế tục làm vướng bận.
Trong mắt của Sở Huyền Dương, Án Diễm Mạnh tựa như thần tiên tọa trần, thuần khiết vô cùng.
Hắn không hứng thú đến lão già quốc sư nữa, ngược lại ưa thích hơn vị nam nhân mới gặp một lần kia. Vậy nên hắn nghĩ, nếu hắn đồng ý lời đề nghị của y, thì y sẽ giúp hắn thế nào đây.
Quả thực tò mò.
Vậy nên chẳng bao lâu sau, hắn thông qua thái tử hẹn gặp được Án Diễm Mạnh.
Địa điểm vẫn là lầu thủy tạ tọa giữa đầm sen như lần đầu, y ngồi trên ghế, gió thoang thoảng thổi bay tóc y. Ly trà trước mặt nổi lác đác vài cánh hoa nhài cũng khẽ dao động theo.
Lần này hắn mới biết, y thích uống trà đường.
"Vương gia đã quyết định rồi sao?" Án Diễm Mạnh điềm tĩnh rót cho Sở Huyền Dương một ly trà. Nước không còn nóng, bởi nắng hè đã quá đủ oi bức rồi.
"Ta không chắc." Hắn lắc đầu đáp lời y, tay dùng thìa bạc múc một chút đường trắng bỏ vào ly trà của bản thân, đoạn nói tiếp:"Ta muốn thử một lần thôi."
Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-luu-ly/2971671/quyen-4-chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.