Edit: Thảo Lê
Lục Ngọc Ngang cuối cùng vẫn ăn lương khô trong bọc đồ, bởi vì phải đi một ngày, không ăn sẽ không chống đỡ nổi.
Mà Tịch Đăng thì lại thoải mái hơn nhiều, đi mệt thì bay, làm cho Lục Ngọc Ngang âm thầm đố kị.
Hắn thật sự hoài niệm máy bay, tàu hỏa và xe khách thời hiện đại a, ai.
Chờ bọn hắn chạy một thành trấn, trời đã chạng vạng tối, Lục Ngọc Ngang vội vàng đưa cho gác cổng phí vào thành, Tịch Đăng đi theo phía sau, trên đường còn làm mặt quỷ với gác cổng.
Lục Ngọc Ngang liếc cậu một cái, cẩn thận nói: “Bọn họ không nhìn thấy ngươi?”
“Đúng vậy.” Tịch Đăng hiện tại không cầm quạt, dù cũng đã thu lại, trong tay cầm một cọng cỏ vừa hái ven đường, lay lay trong tay, “Hiện tại chỉ có ngươi có thể nhìn thấy ta.”
Lục Ngọc Ngang nghe vậy vô cùng ủ rũ cúi đầu, bất quá hắn không ủ rũ lâu, hắn cần phải nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ sạch sẽ tiện nghi.
Lục Ngọc Ngang cuối cùng chọn được một chỗ, hắn không giống mấy nhân sĩ xuyên qua khác, đến cổ đại liền ở phòng hảo hạng, Lục Ngọc Ngang nói với lão bản: “Ta chỉ cần một gian dưới, người có thể ở là được, còn có, ta cần một bữa sáng, hai cái bánh bao, một bát nước, hai bát cơm lớn.”
Chủ hiệu xoành xoạch tính, “Mười đồng tiền.”
Lục Ngọc Ngang lập tức nói: “Sao lại mắc vậy?”
Chủ hiệu nở nụ cười, “Người trẻ tuổi, đây là giá tốt nhất rồi.”
Tịch Đăng lúc này đột nhiên nằm nhoài trên quầy cầm cọng cỏ cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/764018/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.