Edit: Thảo Lê Lục Ngọc Ngang trước tiên lén lút mở một con mắt, sắc trời đã sáng choang, xem ra không còn gì phải lo lắng nữa, hắn mở to hai mắt, đầu nghiêng qua bên phải nhìn, không có vật gì, rất tốt, quay qua bên trái nhìn, cũng không có cái gì. Hắn từ dưới đất bò dậy, dùng tay áo xoa trán, “Đúng là hù chết tiểu sinh, trong mơ gặp phải một con quỷ không mặt, thật sự vô cùng khủng bố.” Một vật đột nhiên đập vào đầu hắn, đau đến mức hắn ô lên một tiếng. “Ai đập ta?” Một thanh âm rất vang dội, “Ta, cái con quỷ không mặt ngươi nói đây.” Lục Ngọc Ngang lập tức cứng đờ, mãi đến tận khi cảm thấy có vật gì chạm lên vai mình, hắn mới hét một tiếng to lui sang bên cạnh. Tịch Đăng thấy phản ứng của Lục Ngọc Ngang, kéo tóc mình ra phía trước, hai tay bò trên đất, âm thanh cố ý kéo dài, “Nộp —— mạng —— cho —— ta.” Lục Ngọc Ngang nghe được thanh âm này, hận không thể cào nát da đầu, “Ta ta ta… Ta chưa từng sát sinh, từ nhỏ đã là đội viên khăn quàng đỏ ưu tú, tiểu học là đại đội trưởng, cấp hai, cấp ba là lớp trưởng, ở đại học cũng là liên đội trưởng, ta chưa từng làm con gái nhà ai mang thai… Ngươi đừng tìm ta a.” “Ồ?” Tịch Đăng ngồi chồm hổm dậy, “Khăn quàng đỏ là cái gì? Lời ngươi nói ta nghe mà chẳng hiểu gì, ôi chao.” Lục Ngọc Ngang len lén liếc mắt một cái, là con quỷ không mặt mình thấy trong mơ, có lẽ là vì trời sáng, lá gan Lục Ngọc Ngang lớn hơn, từ dưới đất bò dậy, thôi miên dưới chân mình đạp mây cưỡi gió, không quay đầu lại chạy một mạch. Tịch Đăng nhìn thấy người chạy, vén đầu tóc lên, đột nhiên lấy ra một cái dây, buộc tóc mình lại. “Lá gan thật nhỏ.” Tịch Đăng từ phía sau lấy ra một bọc đồ, “Nhưng mà đồ của hắn còn ở đây, không có ngân lượng sao lên kinh thành đi thi được?” Tịch Đăng cầm theo cái bọc biến mất ngay tại chỗ. Một lát sau, một người nhấp nha nhấp nhỏm xuất hiện trước cửa miếu. Lục Ngọc Ngang nuốt một ngụm nước bọt, mới run rẩy bước một bước vào. Lần thứ hai hắn đối diện với bức tượng phật này, phát hiện tên quỷ không mặt lúc nãy còn đứng đây đã không thấy tăm hơi, vẻ mặt hắn cẩn thận xen với lo lắng, thanh âm nhỏ như con muỗi, “Đại tiên, đại tiên, ngài có thể đem đồ trả lại cho tiểu sinh được không?” Tịch Đăng kỳ thực lúc này đang an vị bên cạnh tượng phật, nhưng mà chỉ cần hắn muốn, Lục Ngọc Ngang sẽ không nhìn thấy hắn. “Không được.” Tịch Đăng cắn hạt dưa, sau đó ném một nhúm về phía Lục Ngọc Ngang. Lục Ngọc Ngang nhìn thấy có vật đột nhiên xuất hiện, đã sợ đến mức trợn tròn mắt, đừng nói là tránh ra, chỉ biết đứng ngây phỗng nơi đó. Hai chân Tịch Đăng lay lay, “Cái tên thối thư sinh ngươi lại dám gọi bản đại vương là quỷ không mặt, ngươi biết mười dặm quanh đây, có ai không dám xưng ta một tiếng quỷ đại vương, hừ.” Sắc mặt Lục Ngọc Ngang có chút trắng bệch, hắn sờ trên tóc, kết quả mò được một ít hạt dưa, tâm tình cũng có chút hiểu rõ, cái con quỷ này dám chắc là quỷ mới sinh, lại còn là một tên ham chơi, cho nên sẽ không giết mình, mà chỉ như giống con khỉ đùa mình mà thôi. “Đại vương, quỷ đại vương, lúc trước là tiểu nhân không biết Thái sơn, mong ngài xem xét tha cho.” Lục Ngọc Ngang miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười kia lại hết sức khó coi, làm cho Tịch Đăng trực tiếp từ bên cạnh tượng phật nhảy xuống. Lục Ngọc Ngang vốn còn muốn nói chuyện, kết quả nhìn thấy chỗ tượng phật đột nhiên xuất hiện một cuộn giấy, mà cuộn giấy kia còn nối liền với chân mình. Ôi! Thật sự là một con quỷ không vệ sinh. Tịch Đăng đi tới trước mặt Lục Ngọc Ngang, đột nhiên hiện thân, cứ việc Lục Ngọc Ngang đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vẫn bị Tịch Đăng dọa sợ trợn trừng mắt, hôn mê bất tỉnh. Nguyên nhân là Tịch Đăng kéo đầu lưỡi mình ra ngoài, kéo thành một đoạn dài. Tịch Đăng doạ người xong, liền lấy bọc đồ của Lục Ngọc Ngang ra, lót trên đất, đặt mông ngồi xuống. Lúc này Lục Ngọc Ngang chỉ hôn mê một hồi liền tỉnh, hắn vừa tỉnh lại liền thấy một thiếu niên mặc áo đen ngồi ở bên cạnh mình cắn hạt dưa, mà dưới mông thiếu niên dường như là bọc đồ của mình. Lục Ngọc Ngang đứng dậy, trước tiên cười cười thăm dò, “Vị huynh đài này, bọc đồ bên dưới…” Tịch Đăng liếc một cái, “Gọi ta đại vương, danh xưng huynh đài này nghe chẳng êm tai chút nào.” Lục Ngọc Ngang nghe được câu này sửng sốt một chút, tỉ mỉ liếc nhìn nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt, nhớ lại âm thanh của con quỷ không mặt đó tựa hồ cũng giống thế này. Lục Ngọc Ngang lập tức lùi tới chân tường, dán sát vào tường, hắn nuốt một ngụm nước bọt, “Quỷ đại vương, xin ngài thương sót, trả bọc đồ cho tiểu sinh được không.” Tịch Đăng quay đầu, trong mắt giảo hoạt, “Có thể a, bất quá ta có một điều kiện.” Lục Ngọc Ngang: “Hả?” Tịch Đăng cười, “Ta muốn cùng ngươi lên đường.” Hai mắt Lục Ngọc Ngang lập tức trợn to, Tịch Đăng vui sướng hài lòng gật đầu một cái, “Giống như ngươi nghĩ đó, sau này ngươi đi đâu, ta liền đi đó. Có câu nói như thế nào nhỉ, nha, trên trời nguyện làm chim chắp cánh, dưới đất nguyện làm cành cây.” Lục Ngọc Ngang nói: “Là dưới đất nguyện làm cây liền cành.” Tịch Đăng hừ một tiếng, “Ta còn chưa nói gì ngươi hôm qua, rõ ràng người đọc sách sẽ không tin chuyện yêu ma quỷ quái, thiệt thòi ngươi còn là một người đọc sách.” Mặt Lục Ngọc Ngang lập tức đỏ, hồi lâu sau, mới nhìn một cái, “Lúc ấy ngươi ở bên cạnh?” Tịch Đăng hào phóng gật đầu, “Đúng vậy, ta nhất định phải nhìn xem ngươi là hạng người gì, sau đó phát hiện ngươi cũng không đến nỗi trong đầu toàn mực, còn có chút thú vị, ta liền quyết định đi theo ngươi.” Lục Ngọc Ngang lúc này rất xoắn xuýt, mình có nên vứt bỏ cái bọc đồ kia luôn không, sau đó trốn đi. Tịch Đăng liếc mắt một cái liền biết Lục Ngọc Ngang lúc này đang nghĩ gì, chậm rãi mở miệng, “Không có bọc đồ sẽ không có ngân lượng, không ngân lượng thì lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không có cơm ăn, nói không chừng trên đường còn gặp phải sơn tinh quỷ quái hung tàn, kia… ngươi nên biết là không phải quỷ nào cũng giống bản vương dễ nói chuyện như vậy đâu.” Lục Ngọc Ngang nghe nói thế, nhưng lại quay đầu đi, cốt khí của người đọc sách, không cho phép hắn cúi đầu. Bất quá mới vừa bước ra cửa miếu, hắn liền quay về, vốn muốn lớn tiếng, nhưng nhìn thấy thiếu niên áo đen đứng trong miếu đổ nát, cả người liền nổi da gà, tiếng nói của hắn lập tức thấp xuống, “Ngươi không đi sao? Ta muốn vào thành trước khi trời tối.” Tịch Đăng lập tức nở nụ cười, nhặt lên bọc quần áo vừa bị đạp mấy cái, đi theo, “Chúng ta đi hướng nào a?” Tịch Đăng đi khỏi miếu vài bước, quay đầu lại, mỉm cười với đèn lồng đứng ngay trước cửa miếu. Chờ một người một quỷ đi xa, cái miếu đổ nát kia liền biến mất không còn tăm hơi. Lục Ngọc Ngang nhát gan, mặc dù hắn bởi vì đồ ăn mà cúi đầu, hắn ở trên đường vẫn luôn liếc trộm Tịch Đăng. Mà Tịch Đăng hoàn toàn không chịu ở yên một chỗ, đi đường nào cũng ham chơi, nếu không đột nhiên vọt vào bên trong rừng cây bắt thỏ, thì cũng là dùng cái quạt đập chim, lúc Tịch Đăng vọt vào rừng cây, Lục Ngọc Ngang lập tức chạy về phía trước, nhưng mà khi hắn đã chạy tới mức đầu đầy mồ hôi, liền nghe được thanh âm thiếu niên áo đen, “Ngươi chạy chậm quá.” Lục Ngọc Ngang nhìn qua, liền thấy Tịch Đăng đang cười. Lục Ngọc Ngang đột nhiên ngừng lại, “Tại sao, tại sao nhiều người như vậy lại nhất định là ta?” Tay của hắn nắm thành quả đấm, “Ta đến cùng đắc tội với ngươi chỗ nào?” Tịch Đăng hơi chớp mắt, “Không phải là gấp rút lên đường sao? Còn đứng đây nữa là không kịp đó.” Lục Ngọc Ngang lập tức thả lỏng tay, bắt đầu nhận mệnh mà gấp rút lên đường. Giảng đạo lý với một con quỷ, vô dụng, tức giận với một con quỷ, càng vô dụng. ——— Không bao lâu, trong lòng bàn tay Tịch Đăng liền xuất hiện một cái ô giấy, cậu bung dù ra. Lục Ngọc Ngang liếc mắt nhìn cậu, lại nhìn sắc trời, mặt trời đã lên cao, hắn lập tức cổ quái nở nụ cười, “Ngươi có phải là cảm thấy khó chịu? giống như bị lửa đốt không?” Tịch Đăng nghe vậy, lắc đầu, về sau càng như con lắc, càng lắc càng nhanh. Cuối cùng Lục Ngọc Ngang trực tiếp té lăn trên đất. Tịch Đăng vội vã đỡ lấy đầu mình, “Xin lỗi a, ta quên mất ngươi sợ cái này. Ta tuy rằng không sợ mặt trời, thế nhưng cũng không thích.” Lục Ngọc Ngang còn đắm chìm bên trong kinh hãi. Tịch Đăng đi tới, ngồi xổm trước mặt y, đưa tay ra quơ quơ trước mắt đối phương, “Này, thối thư sinh, sao ngươi lại vô dụng như vậy? Chơi không vui chút nào.” Lục Ngọc Ngang rốt cục hồi thần, mặt đỏ bừng lên, lần đầu tiên rống to với Tịch Đăng, “Ngươi đến thử xem, thử xem người khác ở trước mặt mình lắc đầu tới nỗi đầu văng ra thì cảm thấy thế nào.” Tịch Đăng trầm mặc, sau đó oan ức ngoác miệng ra, “Nhưng mà người ta là quỷ a, không nhịn được a, hơn nữa ta cũng không phải chưa từng thấy mấy con quỷ khác, đặc biệt là đám ác quỷ, bọn họ còn dọa người hơn ta gấp trăm lần.” Lục Ngọc Ngang trừng Tịch Đăng một cái, từ dưới đất bò dậy, phủi phủi quần áo, nhanh chân đi về phía trước. Tịch Đăng che dù vội vã đuổi tới, “Ngươi nếu dám không để ý tới ta, ta liền trực tiếp kéo đầu ta xuống cho ngươi xem, ngươi có tin không?” Lục Ngọc Ngang, “… Tin.” Lục Ngọc Ngang lần đầu tiên trong đời gặp được quỷ, lại gặp phải một con quỷ làm hắn đau đầu không thôi. Giữa trưa, Lục Ngọc Ngang sờ bụng, vừa vặn đói bụng, sáng sớm bị doạ hơi quá, vẫn chưa ăn được gì. Hắn mới vừa mở bọc quần áo, liền ngừng lại. Hắn tự nhiên nhớ tới con quỷ nào đó hồi sáng đặt mông ngồi trên bọc đồ của mình. Tịch Đăng đang ngồi nghịch cái dù, liền phát hiện một tầm mắt, mới nghi hoặc nhìn sang, “Sao vậy?” Lục Ngọc Ngang chỉ bọc đồ của mình, “Hồi sáng ngươi ngồi lên đó, mà lương khô của ta còn ở bên trong.” Tịch Đăng biểu tình vô tội, “Vậy thì sao? Ta không nặng, ngay cả gió cũng thổi bay được.” Lục Ngọc Ngang cực lực khống chế vẻ mặt của mình, “Nhưng mà mông ngươi đã đặt lên, ta làm sao ăn được?” Tịch Đăng nói: “Vậy thì sao? Hừ.” Sau đó con quỷ còn đi qua lại trước mặt hắn, âm thanh cố ý nói lớn, “Ta chưa từng gặp người nào như thế, vô cùng khiến người chán ghét.” Uy, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Có tin tiểu gia đá ngươi một cái hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]