Dương Xác á khẩu không trả lời được, nhưng phía bên cảnh sát cũng không tức giận, ngược lại ôn hòa nói, “Thưa anh, tôi nghĩ buổi tối tốt hơn hết là nên xem ít phim kinh dị một chút, à đúng rồi, thế giới động vật cũng nên ít xem thì hơn.”
Sau khi cảnh sát rời đi, Dương Xác đứng trong phòng khách một lúc, đột nhiên nghĩ đến điều gì, y đột nhiên chạy vào phòng tắm. Lúc nãy, y không đóng cửa phòng tắm, bởi vậy khi Dương Xác bước vào liền thấy nó vẫn đang nằm trong bồn tắm.
Nó ghé vào thành bồn, hai tay đặt trên những viên gạch men sứ trắng trên bồn tắm, mái tóc dài che gần một nửa lưng trần và cái đuôi màu xanh lá vẫn được đặt bên trong bồn như trước. Đôi mắt nó đang nhìn vào Dương Xác, chậm rãi mỉm cười. Chiếc áo sơ mi lúc trước của y bị ném xuống sàn phòng tắm như một miếng giẻ rách.
“Họ là ai vậy?”
Cả người Dương Xác cứng đờ, một lúc sau mới nói, “Thợ sửa ống nước, họ nghĩ hệ thống ống nước trong phòng tắm của tôi bị hỏng.”
Sau đó, Dương Xác đi đến cạnh bồn tắm. Đôi tay nó ôm lấy mặt của y. Dương Xác có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt đối phương, hoảng loạn, sợ hãi, tất cả những cảm xúc tiêu cực.
Nó hơi nghiêng đầu với một nụ cười trên khuôn mặt, “Ngươi nói dối ta, họ tới bắt ta ư?”
“Sao có thể, cái lưới của bọ họ nhỏ như vậy, ngay cả cái đuôi của ngươi cũng bỏ không lọt nữa là…”
“À, như vậy hả?” Nó vừa dứt lời, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153504/quyen-4-chuong-4.html