Đợi cho đến khi Tịch Đăng hoàn toàn vượt qua cơn nghiện, cậu kinh nghi bất định* nhìn Ân Thập Lục, sau đó quay đầu đi như là muốn chạy trốn, “Cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng mà lần sau nên trói tôi lại thì tốt hơn.”
*Kinh nghi bất định ( 惊疑不定 ): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Ân Thập Lục liếm liếm khóe môi, hắn thấy rõ đôi tai đỏ bừng của Tịch Đăng đang lộ ra bên ngoài, liền đồng ý.
Tuy nhiên, đến lần tiếp theo, Tịch Đăng phát hiện mình vẫn tiếp tục bị chiếm tiện nghi, a cũng không thể nói là bị chiếm tiện nghi được. Dù sao, nếu không có Ân Thập Lục, cậu có thể sẽ chịu không nổi. Mới ngày hôm sau, mặt đã đầy nước mắt, khóc lóc muốn Ân Thập Lục dứt khoát giết chết mình.
“Dù sao cũng có thể quay lại, anh giết tôi đi, tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Ân Thập Lục vẫn bình tĩnh, “Tịch Đăng, em muốn từ bỏ tất cả chỉ vì một cản trở nhỏ này sao? Đó là hành vi của những kẻ nhu nhược, em biết không? Anh sẽ bên cạnh em, cùng em chống đỡ nó.”
Tịch Đăng nhìn Ân Thập Lục với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó không bao giờ đề cập đến chuyện nhờ Ân Thập Lục giết mình nữa.
Đúng vậy, sao cậu có thể nhận thua được.
Đã đi qua rất nhiều thế giới, rất nhiều nhiệm vụ.
Nếu thua ở thế giới này, thì mất mặt lắm.
Tuy nhiên, quá trình cai nghiện đối với Tịch Đăng sau khi thanh tỉnh cũng có chút khó có thể mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153499/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.