Tịch Đăng gầy đi rất nhiều, cậu nằm trên giường cả ngày, ngay cả tắm rửa đều do Ron ôm cậu đi. Liều thuốc Lạc Duy tiêm cho Tịch Đăng mạnh hơn nhiều so với Ron, cậu tựa như một đóa hoa ủ rũ, sắp héo tàn trong ngày đông này.
Bác sĩ ám chỉ với Lạc Duy, tình huống của Tịch Đăng không quá khách quan.
“Nếu thiếu gia muốn cậu ấy chết, cứ tiếp tục sử dụng liều lượng lớn như thế.”
Lạc Duy liếc anh ta một cái, một lúc lâu sau mới nói, “Ngươi đau lòng hắn?”
Bác sĩ ngậm miệng, lát sau mới nghe Lạc Duy nói, “Đã thế, vậy thì giảm bớt liều đi.”
Việc bớt liều đương nhiên tác động đến Tịch Đăng. Cơn đau và ngứa trong xương cốt gần như khiến linh hồn xuất khiếu*, nhưng cậu chỉ yêu cầu Ron trói mình lại.
*Linh hồn xuất khiếu ( 灵魂出窍 ): linh hồn bay ra khỏi cơ thế, linh hồn rời khỏi thể xác.
“Xin hãy trói tôi lại. Tôi không muốn bị thứ này khống chế.” Tịch Đăng cầu xin Ron.
Tuy nhiên, mọi thứ không bao giờ đơn giản như vậy. Sau mỗi lần khó nhọc vượt qua cơn nghiện, Tịch Đăng tựa như được vớt ra khỏi nước, trên cánh tay đều là vết máu cậu tự cắn.
Mà đây chỉ là giảm liều.
Vào một buổi chiều, khi đến giờ tiêm thuốc, Tịch Đăng quét mắt một vòng những người bước vào phòng rồi nhắm mắt lại. Lạc Duy lần này không tới.
Giọng bác sĩ vang lên, “Các anh qua đó giữ cậu ấy lại.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân trật tự vang lên, nhưng thứ trong tưởng tượng của Tịch Đăng không xảy ra. Cậu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me-ii/4153498/quyen-3-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.